Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

SỰ THƯỜNG VẬY THÔI!

Khi thì vui long trời lở đất
Lúc lại rầu buồn ngất buồn ngây
Làm người không giống làm cây
Làm người không giống làm mây la đà


Khi thì bao mến thương thân ái
Lúc vùng vằng ghét đắng ghét cay
Lời người như gió thoảng bay
Lời người cong quẹo thẳng ngay sự thường


Khi thì tận trời xanh ve vuốt
Lúc trở lòng giá buốt tái tê
Lòng người sao tỉnh sao mê
Lòng người vì quá bộn bề nên quên


Khi cao quý thâm sâu uyên bác
Lúc lơ ngơ xớn xác nói càn
Đầu người đâu phải cái sàng
Đầu người lẫn lộn thau vàng vậy thôi


May thay tôi được làm người
Nhưng tôi sao giống đười ươi cười khì... khì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét