Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

LEM - 50 - CHỊ BA NỘ

Có chuyện vậy sao? Ôi! uổng ơi là uổng. Lem hít hà xít xoa tiếc nuối còn hơn cả Chị - Thế là hết, kể như đứt bóng - Vô phương cứu chữa.
Anh Ba không thích đàn bà con gái, đẹp như tiên hay hoang tàn như bà điên, học cao hiểu rộng hoặc dốt đặc cán mai với Anh đều cùng một giuộc - Không khoái là không khoái. Bây giờ phụ nữ với Anh là con zê rô to tổ bố.
Hốt được Chị, kiếm được đứa con trai nối dõi tông đường xong là Anh hết xí quách. Nhiệm vụ hoàn thành thì Anh bỗng dưng nguội ngắt nguội ngơ xụi lơ cán cuốc. Đổ thừa lực bất tòng tâm? Nhưng trước đó lực và tâm cùng đồng lòng làm nên chuyện, giờ trở mặt là sao? Người gì tàn nhẫn vô nhân đạo, tại thằng chả không thèm cố gắng đó thôi. Ngày xưa rủ rê gù quến người ta cho đã, hứa hẹn - đi chung một đường nhìn cùng một hướng - làm đám cưới rình rang rồi giờ tự mình ên bẻ lái rẽ ngang chỗ khác, đại lộ thênh thang không đi, chui vô hẻm núp lùm trong đó, mặc xác "chân chính" hay "chân sống", mặc xác bạn đường ra sao, chịu được ráng chịu, không chịu thì... làm gì được nhau? Nghĩ mà tức lộn ruột, Lem còn bốc khói xì hơi vì tức tối huống chi Chị. Bộ tưởng nhà giàu, học giỏi, đẹp trai, chai mặt, muốn làm gì làm sao trời?
Tự nhiên bây giờ chả nói thích đàn ông mà không thích đàn bà? người nầy chơi gì kì. Vậy kiếm vợ làm chi? Định bỏ người ta vô kho cho mốc meo hết kiếp sao? Đúng là đồ bác sĩ ba trợn. Ngang ngược thay lòng đổi dạ kiểu nầy có ngày chúng quánh phù mỏ. Lem phùng mang trợn mắt chửi bới hăm he mẻ răng khi nghe Chị mình bật mí thâm cung bí sử.
- Thằng chả dòm lom lom mấy bác sĩ mới ra trường mê mẩn, thấy mà ứa gan.
- Lộn tùng phèo tim gan phèo phổi luôn ấy chứ. Nếu là tui, tui chết tại chỗ luôn. Lem vuốt đuôi liền, thật ra nó muốn sắp xếp trật tự bộ đồ lòng của Chị lại cho ngăn nắp thì đúng hơn...
Sau khi phát hiện sự thật phũ phàng Chị chấn động thần kinh - sốc nặng mấy tháng trời - nên về tìm Lem xả bớt hận tình sôi sục trong tim, có nơi nào để dựa đâu ngoài nó? Vả lại, khi "tiếp nhận" những bi ai thổn thức từ Chị, Lem biến đau thương thành sức mạnh, dùng hết hơi sức chửi rủa um sùm, mắng nhiếc ỏm tỏi, la hét vang dội để Chị hả lòng hả dạ nguôi ngoai. Thật tình mới đầu nó có hơi hồ nghi Chị ghen tuông điên khùng đặt điều nói dóc. Cũng dám lắm khi cứ lảm nhảm hoài.
- Đó là ánh mắt đầy mê muội say sưa nhưng phải dứt điểm giữa chừng bằng những cái chớp chớp ngại ngùng, không đi đến nơi đến chốn nên tiếc nuối, sợ sệt cố dấu đút, đầy hoang mang. Cái nhìn của Anh với mấy thằng khác được Chị tả lại thật lung linh tượng hình sinh động.
- Thật vậy à?
- Ánh mắt tha thiết, khao khát trao gởi, ánh mắt nặng trĩu tình thương nhưng bất lực, ánh mắt đau khổ muốn mà không được. Nhìn mà đau hết cả lòng cả dạ.
- Y hệt mắt của bà nhìn ổng đó!
- Mầy cười trên sự đau khổ của chị hả Lem, chọc quê phải không? Chí Ba trừng mắt mất hứng.
- Đâu có, đâu có đâu. Xin lỗi, tại tui thấy hao hao giống bà thiệt mà.
- Làm sao giống được mà giống. Nói bậy bạ.
- Ừ Thì sức mấy mà giống! Nhưng bà dòm lém hả? NÓ đá lông nheo với thằng quỷ nào vậy? Nó địa ai bà nói tui nghe coi? Tui gặp thằng đó tui nói chuyện! Lem hùng hổ đánh trống lảng xoa dịu Chị, cố nhấn mạnh chữ NÓ để tỏ rõ sự bất bình.
Chị ngớ ra khờ khạo nhìn Lem ngạc nhiên rồi thở dài với cái đâm hơi tò mò của nó - Nhỏ Lem nầy có ý nghĩ còn khùng hơn mình.
- Gặp người ta làm gì? Lạy nó chắc.
- Giỡn hoài, thì gặp để... năn nỉ chớ chi? Lem hề hà, còn Chị XÍ 1 tiếng dài.
Xời! Bác sĩ thì sao? Đâu phải cái gì cũng chữa cũng trị được. Càng cao quý lại càng khó phẹt ra bằng lời những éo le gút mắc dị thường của mình. Hỡi thế gian tình là gì? Thứ có sẵn sát bên không thèm ăn lại đòi đớp thứ khó nuốt xa xôi, ông bà nói - Nồi nào úp vung nấy - đằng nầy nồi lại muốn chồng lên cái nồi bỏ mặc cái nắp. Mà cũng chưa chắc tìm 2 cái nồi vừa ý thuận tình, khít khao ăn khớp.
Nắp khổ, nồi cũng khổ, chưa chắc cái khổ nào hơn cái khổ nào.
Chị có thể sống theo ý mình, có thể đổi thay hoàn cảnh, có thể tìm mối khác để hủ hỉ hưởng thụ phần đời sau, riêng Anh mới khó, cục tình cảm ngược đời của Anh nặng nề lắm chứ bộ, nếu bể tầy quầy ra thiên hạ dòm ngó xầm xì, xã hội vẫn còn lạ lùng thành kiến, chấp nhận hay ghê sợ chưa biết ra sao. Giải tỏa thế nào, trút bỏ nơi nao? Anh lại tự tôn, đầy thanh cao quý phái, dễ gì dám mạnh dạn hành sự tự do như người khác. Sống thu mình thì cô đơn lạnh lẽo, liếc mắt đưa tình cưa cẩm mấy thằng đực rựa kia thì coi hỏng được, cứ như vậy mang hết những uẩn khúc trong lòng về bên kia thế giới chăng? Người ta có thể bất chấp, chiều theo những thôi thúc của bản năng, riêng Anh đời nào có chuyện đó. Anh sẽ ôm cái danh vị, sĩ diện, nhân cách của mình mà ngủ đông suốt đời - Í Trời! bộ hiểu ổng lắm hay sao mà thông cảm ổng dữ vậy? còn biện hộ cho ổng nữa - Lem bắt quả tang mình đang ngả về phe địch. Chị biết sẽ chửi nó liền: Xạo ke, nói một đàng nghĩ một nẻo. Ôi, cặp vợ chồng nầy làm Lem động não mệt muốn chết, không mắc mớ gì tại sao nó phải xù lông nhím suy nghĩ cả một đống lộn xộn rắc rối trong đầu, hết biết phân biệt phải trái trúng sai...
Với quá khứ đau thương, sống cảnh mẹ góa con côi trong cô đơn lo sợ, giàu có và được bưng bê cưng chiều đã hình thành nơi anh tính cách lạnh lùng độc đoán và cố chấp. Anh khó mà thay đổi bản thân vì bất cứ người nào.
Suy đi nghĩ lại đó là ngoài ý muốn, bất đắc dĩ, tại bà Mụ sơ sót hay bả cố ý chọc ghẹo đùa dai - Nắn thì lo nắn cho ra ngô ra khoai, lo tán dóc với ai mà lộn giống ngược ngạo khiến sinh linh dở cười dở khóc. Tội nghiệp, cuộc đời Anh làm gì cũng hết mình - CỐ sức học hành cho ra hồn, CỐ yêu thương chiều chuộng cung phụng một người con gái, CỐ có đứa con dễ thương thông minh, CỐ làm một bác sĩ tận tâm đầy trách nhiệm nhưng cái thứ dễ dàng tự nhiên nhất ai cũng làm được từ A tới... Z suốt cả đời thì Anh KHÔNG CỐ được - Biết làm sao vì tôi như vậy, tôi đâu muốn nó như vậy và tôi không thể ép buộc mình làm điều không thể làm?
- Chả nói vậy nghe được không Lem? Thứ đồ vô dụng.
- Được chứ!
- Vậy mà được hả? Vậy rước tao về làm chi, hỏng lẽ từ giờ tới già ngồi chò hỏ nhìn thằng chả thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thằng chả bâng quơ mơ mộng thằng cha khác?
- Ai biểu bà làm vậy đâu!
- Chứ tao làm sao? Giỏi thì dạy tao đi Lem.
- Bỏ đi chứ làm sao. Bỏ cho rồi Bà ơi, bà dư sức kiếm chồng khác, danh chính ngôn thuận mà làm. Tại chả chứ bộ, đâu ai bắt buộc bà ngóng mỏ chờ mà than.
- Bộ lấy chồng khác dễ lắm? Còn con cái, nó mất cha mầy không tội sao? Một gia đình tan nát đó Lem à.
- Khỉ mốc xì! Mắc cười quá. Tan nát đâu mà tan nát. Ăn thua bà hà, con thì còn nguyên đó, ba nó cũng còn nguyên đó, mất mát sứt mẻ gì. Tại bà THAM LAM TIẾC CỦA, không nỡ buông thì đúng hơn. Lem trề môi lí sự dễ ợt, an ủi cho đã rồi giờ nó ngang như cua đâm hông chiến hữu, thật ra nó suy bụng ta ra bụng người, người tiếc cái gia tài đó là Lem thì đúng hơn.
- Trời ơi là trời! Xuống đây mà coi, tưởng nó thương lo cho mình ai dè nó còn nghĩ mình xấu xa tàn tệ... HU HU HU HU...
Chết cha! Lem chọc tức làm Chị hù hụ vang trời, bao nhiêu ấm ức có người khơi dòng ào ào tuôn ra như mưa 2 bên hốc mắt. Lạ ghê, từ xưa tới giờ chưa bao giờ có màn nầy cảnh nầy xảy ra, đây là lần đầu tiên Lem nhìn thấy chị Ba nức nở khóc lóc hết ga như vậy, đến Chị Hai đau buồn thê thảm cũng không nhiều nước đến mức ấy.
Lem trân trối ngạc nhiên, lúng ta lúng túng. Tình huống nầy chưa tập sự lần nào, nó đứng nhìn như trời trồng - Con mẹ nầy coi vậy mà mít ướt quá cỡ, tưởng cứng rắn ai dè mềm xèo ướt sũng.
- Mầy có biết tao chịu đựng những gì không? Tao sống mà tao không còn là tao nữa. Chả bị ức chế tâm lý nên bực bội hầm hừ kiếm chuyện làm tình làm tội đủ điều, bộ tao sướng lắm chắc. Tức mà không nói được, khổ cũng không dám than. Con sốt khóc lóc um sùm làm chả khó ngủ cũng cự nự, đi vệ sinh ngang phòng mạnh chân cũng cằn nhằn, ăn uống khó khăn chỉ có Mẹ mới biết ý, nhà có hột bụi cũng nhăn nhó khó chịu, đồ chơi của con để khác chỗ cũng càm ràm, Nói thương con nhưng chưa bao giờ rửa đít được một lần, bồng ẵm càng hiếm. Một mình tao lo trong lo ngoài, lo mẹ, lo chồng, lo con, lo nhà lo cửa. Bộ thấy vậy tưởng ngon ăn lắm sao? Sống với mấy người ác độc trong nhà đó sướng lắm sao? Nhào vô đi rồi biết, từ năm nầy sang năm khác tao cắn răng mà chịu, có cho ăn vàng tao cũng không thèm, tại tao thương con, chả sức mấy để cho tao bắt nó đi, tao mà bỏ ra ngoài con tao làm sao đây? đến mẹ ghẻ cũng không có nữa là. Ai lo cho nó, ai săn sóc cơm nước dạy dỗ học hành. Bỏ con hả , đời nào tao bỏ nó... HỤ HỤ HỤ... Mầy nói vậy mà nghe được hả Lem? HỤ HỤ HỤ...
Bà nầy có hơi dài thiệt, nếu hát vọng cổ chắc hay lắm đây. Vừa kể khổ cho mình, vừa kể tội tên “ác nhân”, vừa bù lu bù loa. Nếu có thằng cha quỷ đó ở đây mà nghe để chả thông suốt tội lỗi tày đình của mình thì tốt biết mấy. Lem ngồi xuống bên chị im ru suy nghĩ, “chống lầy” giàu có cũng khổ với nó, ỷ có tiền làm cha rồi còn làm trời làm đất. Lem nghĩ đến Ba Má mình, nhà nghèo thê thảm nhưng có bao giờ Má khóc dữ vậy đâu? Khi hứng chí la hét chút đỉnh nếu không thì cười ha hả cả ngày. Vui vậy mà Má còn bỏ Ba mà đi - Má nầy thiệt tình! Nếu có Má ở đây thì cha kia tiêu là cái chắc. Má ơi tụi con biết làm sao bây giờ. Gọi Má mà Má không thèm trả lời, mắt Lem cũng đỏ ngầu rơm rớm.
Sau khi trút hết nước trong mắt rồi chị thừ người ra, xẹp lép không còn chút sức lực nào, bé Bi ôm cổ chùi lia chùi lịa 2 bên má tèm lem của mẹ bằng cái nùi giẻ lau bàn đen thui hôi rình.
- Nói vậy thôi chứ có ai nghĩ xấu bà bao giờ. Nước mắt ở đâu mà nhiều vậy không biết. Lem không nhìn Chị, nói bâng quơ.
- Nếu bỏ dễ dàng thì Chị đâu làm thinh đến bây giờ. Chị thì thầm như hết hơi.
Đến khúc nầy thì Lem líu lưỡi bí lù, muốn nói cũng không biết gì để mà phát biểu. Chị Hai cũng không làm sao giải được bài toán hóc búa nầy. Ba mà hay thì Ba đau lòng đến dường nào. Theo dõi 2 cuộc tình của 2 bà Chị, Lem già khằn luôn mà không rút được một chút kinh nghiệm gì, ngày càng tối thui tối thùi mới ngộ. Sao mà nó ngu thế không biết.
- Cuộc đời của bà, bà tự quyết, hỏng ai sống dùm được đâu. Sắc, huyền, chấm than, chấm hỏi hay chấm hết tự mình bỏ dấu đi rồi đừng có hối hận. Bất quá tui vểnh lỗ tay nghe bà ỉ ôi thôi chứ giúp được gì đâu. Thường thì bà sáng ý thông minh mà, mấy chuyện nầy từ từ suy nghĩ, tui ở sau lưng cổ vũ hết mình cho. Đừng để ba hay được ổng lo buồn rồi sinh bệnh, Má ở dưới cũng không yên. Lem rặn được mấy câu sau khi sàng lọc vơ vét trong mớ suy nghĩ rối nùi của nó.
- Chị biết rồi. Thật lâu Chị mới trả lời và nước mắt lại ứa ra.
Chị luôn là niềm tự hào của Ba Má, Chị là tấm gương sáng là hi vọng là tương lai của cả nhà. Ba Má kì vọng và đặt lòng tin vào Chị tuyệt đối.
Má ơi! Dù sao đi nữa cũng đừng có buồn lo, đứa con gái giỏi giang nhất của Má biến hóa khôn lường, Má yên tâm đi nhé. Chị biết mình sẽ làm gì, luôn luôn và luôn luôn là như vậy...

1 nhận xét:

  1. That kho xu ghe do lem . Nhung thay xot xa cho chi qua . Chung qui lai la loi cua Anh ca . Anh lua doi chi va doi ca anh . That toi nghiep cho chi.

    Trả lờiXóa