Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

LEM - 49 - CHỊ BA NỘ

Lem gọi vụ án của chị Ba là vụ án “CON VE SẦU”
Vì năm nầy sang năm khác chị rỉ rả triền miên bài “rầu rĩ râu ria ra rậm rạp, rờ râu râu rụng rờ rún rún rung rinh” - May là không có râu, nếu không cứ rờ rẫm sờ sẫm miết chắc thành thái giám hồi nào không hay. Nghe 2 chữ “thái giám” Chị đùng đùng nổi cơn thịnh nộ lãng nhách.
Đuổi theo CON VE SẦU nầy từ năm nầy sang năm khác, bám theo những cảm xúc chằng chịt rối ren đan xen nhiều mối của bà chằn đó Lem mệt muốn đứt hơi, cái giọng điệu “sầu thương vương bụi mía lau, gặm hoài gặm mãi nhưng sao vẫn còn” của bả chán muốn chết, 2 câu đó là Lem sáng tác mừng lần thăm nhà thứ 1 chục chẵn của Chị.
Bị bả dắt, Lem lầm lũi theo an ủi đến nỗi nó quên luôn nhiệm vụ quan trọng với bản thân là - Tìm người “nâng khăn sửa bóp”. Yên tâm, nó đã tuyên bố, có ế chồng thì bả lãnh đủ khoảng đời sau của nó!
Sự tình kéo dài hết chịu được, tức quá nó quát:
- Có gì thì lôi ra chặt chém một lần cho xong, bất quá chết là cùng, dở dở ương ương như con cá sình. Bà không mệt nhưng tui mệt.
- Vô diên! Chuyện tao mắc mớ gì mầy mà mầy mệt. Xúi dại không hà.
- Thấy cái bản mặt ủ ê mưa dột của bà tui làm sao chịu nổi, mất hứng kiếm chồng. Tui cho bà biết, tui qua hỏi thằng chả làm cái gì mà chị tui ngày càng quắt quéo khô héo. Tui nói thiệt, để bà coi. Chuyến nầy nhất định xử đẹp.
Lem làm dữ quá, vậy là bả phải XÌ ra...
TRỜI! GÌ KÌ VẬY TRỜI?
Ôi! Ái Ái Chà Chà...! Lem há hốc cái họng, trợn trắng con mắt - Tiêu bà thiệt rồi.
Thì ra là vậy!
Thế thì nói đại huỵch toẹt ra đi, sao câu giờ chi cho đầu Lem nhoi ra lủ khủ tóc bạc, tư duy động não với bả từ lúc thằng nhỏ mới có 4k kí rưỡi cho tới nó 15 kí, không tửng là hên. Bao năm trời mới chịu bung ra, trễ chút nữa là nó thành nàng tiên tóc trắng. Nói đến đây thì từ dưới bếp thằng Ố cười sằng sặc hét vang - Làm ơn để tui sống qua con trăng nầy, tui đang chết ngộp vì cười. Thằng khùng, người ta thê thảm có gì mà cười.
Từ ngày Chị sinh thằng cu Bi tới giờ, Anh không thèm rớ tới chị một lần nào nữa, làm lơ luôn. “Giường” không nhà trống.
Hang ai nấy ở, chỗ ai nấy nằm, mền ai nấy đắp. Lâu lâu qua nựng thằng con, hun hít tưng tiu xong rồi tỉnh bơ chui vô hốc của mình, mặc Chị nhìn theo tức trào máu với một mớ chấm hỏi xà quần trong đầu.
Hỏng lẽ níu áo lại biểu “mần liền cho tui” - mặt mũi nào, toàn dân trí thức chữ nghĩa đầy mình ai làm thế!
Hỏng lẽ õng a õng ẹo, đỏng đa đỏng đảnh liếc mắt đưa tình, phơi ra vũ khí để gọi mời? là phụ nữ đức hạnh chứ bộ giỡn!
Hỏng lẽ khóc lóc bù lu bù loa, kể lể van xin cầu khẩn cho người ta động lòng trắc ẩn mà lôi vô động phòng. Sĩ diện để đâu, bộ mất giá lắm sao. Còn lâu!
Hỏng lẽ tự mình ra tay... cưỡng đoạt. Trời! Nghĩ đến chuyện bị đạp té xuống giường đúng là không giống ai. Sức mấy mà làm!
Hèn chi! Chuyện khó nói như vậy nên ngậm họng ém trong bụng lâu như thế. Thử hỏi mọi người, đường đường một quý cô nương tài sắc vẹn toàn, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đâu thua ai, cũng hỏng thiếu món gì, vậy mà bị chán chê, bỏ lăn bỏ lóc sao không ức. Nếu là Lem thì còn dễ hiểu, một Bác sĩ xinh đẹp phơi phới - Gái một con trông mòn con mắt mà thành ra như vậy, biết giải thích thế nào? Tự ái dồn dập. Khổ đời!
Đói ăn khát uống sự thường, không cơm thì phải cháo, bún bò, bún riêu, hủ tiếu, tệ gì cũng xôi... trơ mỏ đói chịu sao thấu. Nhịn? đàn bà còn khó tin huống chi đàn ông, Làm gì có chuyện ổng nhịn lâu như thế. Riêng với Chị - Cám treo để heo nhịn đói. Thiệt tàn nhẫn!
Thời gian đầu Chị chắc mẩm Anh thay lòng đổi dạ, chắc giấu nhỏ y tá nào ở đâu đó, lén lút vụng trộm ăn uống phủ phê bên ngoài nên về nhà no nê nguội lạnh. Chị rình rập, lục lọi tìm kiếm, hỏi han dò la, âm thầm theo dõi nhưng trớt quớt. Không thấy tín hiệu ngoài luồng nào khả nghi - Sao mà kín như bưng. Cha nầy ranh ma như quỷ.
Thời gian đó, máu Hoạn Thư trong người Chị sôi lên cuồn cuộn, ngồi đâu thừ đó, tưởng tượng đủ thứ trong đầu. Hình ảnh thằng chả và con mẻ cạp nhau, nhìn nhau mê mết, vuốt ve mò mẫm. Ôi! Chắc chết quá!!! Lem là người dưng nước lã còn muốn bốc khói khẹt ra lửa huống gì vợ. Anh cao to sáng trưng như vậy đứa nào không mê không khoái. Bởi vậy ông bà có nói: “củi tre dễ nấu chồng xấu dễ xài, đẹp mã rã đám”. Nhưng mà rã sao mà sớm vậy chứ? Chưa bén hơi, vừa đụng vô đã lòi ra cu tí, nghỉ hộ sản xong nhà nước cho làm việc lại, nhưng ông chồng lại bắt thất nghiệp dài dài. Mà cái công tác về đêm ở tư gia lại đầy hứng thú lâm li mới chết.
Chị ghen bóng ghen gió, ghen xanh xương mất máu, nhất định tìm ra lẽ. Khởi đầu, cắt tóc ngắn ngủn để tìm vật chứng, tìm muốn đui con mắt cũng không moi ra sợi tóc dài nào. Sau đó nuôi tóc lại, dưỡng cho dài thoòng loòng ra để săn lùng mấy cọng tóc ngắn. Quá trình bắt trộm được Chị nghiên cứu tỉ mỉ có lớp có lang, trình độ chứ đâu phải loại xoàng. Những thứ dính vào Anh đều bị Chị đánh hơi ngay cả đồng hồ đeo tay hay yên xe cũng không từ, chỉ nhẫn cưới là không cởi ra được. Hửi riết đâm ra... ghiền thêm mới chết!
Giờ giấc trực đêm trực ngày Chị thuộc vanh vách, đi đâu, làm gì với ai chị khéo léo mò ra sạch, tủ - bàn - ghế - giường ở nhà và cơ quan đều khám xét trường kì, chiếc xe anh đi làm được chăm sóc kĩ lưỡng. Không sao tìm thấy cớ để nói chuyện phải quấy với chồng, tức điên. Cái ông nầy ăn vụng chùi mép giỏi thiệt, móc không được moi không ra, làm chị tính toán bày binh bố trận suy nghĩ nát óc.
Trước khi lấy chồng Chị đã chuẩn bị, thủ cho mình hết mọi thế võ cao siêu để sau nầy có dịp trổ tài, chiến đấu với “giặc ngoại xâm” giữ vững bến bờ hạnh phúc, sống làm sao cho ai nhìn vào cũng xít xoa thèm muốn - dã tâm rất lớn - luôn kì vọng và hướng tới những thắng lợi vinh quang. Chị là vậy, dù nghèo nhưng luôn tự tin và cố hết sức để đạt được.
Đây là tình huống ngoài dự đoán và bất ngờ. Thật lúng túng, không biết gỡ làm sao, cách nào, bắt đầu từ đâu, ngồi thở dài ủ ê chờ cái đồng hồ lên tiếng.
Tâm trạng ngổn ngang bất an thì làm sao vui ? Lục đục bắt đầu, chiến tranh lạnh rồi tới nóng, bằng lời thì ít nhưng bằng mắt thì vô kể. Lòng không yên thì cuộc sống làm sao mà bình? Anh tất nhiên biết lỗi do mình nhưng không lên tiếng, cứ lặng thinh tỉnh như ruồi. Thái độ nầy khiến Chị uất ức nhưng bối rối không biết đường binh. Khi đặt vấn đề thì Anh trả lời vắn tắt - Không được khoẻ! Nhưng nhất quyết là chẳng có bệnh đau gì. Người ta lòng lang dạ sói, riêng Anh lòng sắt dạ gang, không thể hiện chút xíu bù đắp nào cho vợ, tự tôn của Anh treo lên cao thì kiêu hãnh của chị rớt xuống, xìu như diều đứt dây. Làm người khác tan nát cõi lòng nhưng thật sự chắc gì Anh hiểu?
Làm sao qua được cặp mắt của Mẹ, Bà nhìn thấy chị “kiếm chuyện” với Anh thì khó chịu ra mặt. Cục vàng cục ngọc mà bà yêu quý nâng như trứng hứng như hoa bị làm khó dễ thì sao không tức giận bực mình. Khi ấy bà nhìn Chị từ trên xuống dưới rồi nhếch mép lắc đầu bỏ đi, có lúc thì buông mấy mấy tiếng - thôi đi cô, vừa vừa thôi nha! cộng thêm “nhát dao cạo râu” ớn lạnh. Có lúc nghe Chị lầm bầm cự nự gì đó, bà vội vàng xàng tới trừng mắt nhìn lom lom, gặp tia lửa điện chị tắt đài tức thì.
Ấm ức, không làm gì được ai, cái nư của chị đâu chịu thua, thế là trút giận vào đồ vật, nhìn cái gì cũng thấy chướng, muốn quăng, muốn đập, muốn phá, muốn xé, những gì phang được thì phang nhưng chú ý mấy món rẻ tiền - coi vậy chứ còn khôn. Nếu không kềm chế, chị đã la hét bể nhà cho hả hơi, cũng phải giải tỏa nếu không cái đầu sẽ nổ tung. Trong nhà ly tách tô dĩa bể rầm rầm, mặt chị thì chằm vằm, bộ vó lại lầm lầm lì lì nặng nề như ai ăn hết của. Bà ghét quá lên tiếng - Nhà nầy cô nhắm sống không được thì đi, tôi không chấp nhận cái kiểu đó, để thằng con lại tôi lo. Cứ tự nhiên, chúng tôi không ép. Chị bỏ con ư? Đời nào.
Mẹ đâu biết gì, Chị không trách giận được cũng không thể bày tỏ với người. Loay hoay lính quýnh như gà mắc đẻ, may nhờ có sẵn con Lem lót ổ nếu không Chị phẹt tùm lum. Nó theo sau vuốt đuôi để bả trút bầu cho nhẹ bụng, nhờ vậy mới thấy - Lem nầy há phải tầm thường!
Sau nầy định thần tỉnh táo, sắp xếp tư tưởng chuyển hướng điều tra, thì ra có nhiều dấu hiệu khác lạ, Chị để ý phát hiện những manh mối mới. Trí óc linh hoạt sáng suốt, chúng trở về vị trí cũ khi tâm trạng nới lỏng ra chút ít, Chị thoải mái hơn nhưng cũng thâm trầm hơn. Phải tung chiêu cuối cùng! phải khéo léo dẫn dụ từ từ để moi ra cái lõi của vấn đề. Nếu Anh không lăng nhăng thì vụ nầy là vụ gì? Bệnh chăng? Là bệnh gì? phải có, dứt khoát là có, Chị cương quyết, nhất định tìm ra cho bằng được...!

2 nhận xét:

  1. Too dang cuon hut vao cau chuyen cua ban , cu tiep tuc nhe.

    Trả lờiXóa
  2. Từ 4 kí rưỡi lên tới 15, là lâu dữ ha.
    Hổng chắc bao lâu nhưng cũng phải hai năm mấy ba năm, chị Ba không ấm ức mói là lạ, ha ha...

    Trả lờiXóa