Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

LEM - 36 - CHỊ HAI HỈ

Chị Hai xuất hiện!
Chị về bất ngờ giống như lúc chị biến mất, Lem há hốc miệng, trân trối ngạc nhiên nhìn mãi, một người xa lạ từ trên trời rơi xuống ngồi đó thẫn thờ, lúng túng. Chị bảo thăm Ba nhưng không dám về quê gặp Ba. Xác định đúng là chị Hai Hỉ của mình, mừng mừng tủi tủi Lem cười chảy cả nước mắt nước mũi. Hôm ấy chị ở chơi với các em và tâm sự với Lem suốt một ngày với cái bụng... chành bành.
Phải chi chị đem NGUYÊN XI hình hài vóc dáng lúc trước về thì Lem vui biết mấy, đằng nầy mọi thứ của chị thay đổi lộn xà ngầu khiến Lem soi mói dòm lom lom thật sát vào vẫn không tin những gì cặp mắt mình vừa chiêm ngưỡng. Sắc đẹp chim sa cá lặn thừa kế của Ba, cả nhà chỉ một mình chị hốt trọn bây giờ tèm lem tuốt luốt không thể tưởng, làm sao không ngỡ ngàng khi thần tượng từ nhỏ tới lớn của mình thê thảm như vậy. Do đâu? Tại Ai? Do cái bụng bự chăng? Tại thằng cha mắc dịch mà chị đã xách đít đi theo sao? Trời ơi ngó xuống mà coi! Thiệt tức chết được. Nhan sắc đó Lem ngày đêm ao ước khẩn cầu chỉ hưởng xái chút đỉnh thôi nhưng không có, còn chị gom đủ từ đầu tới chân lại không biết giữ gìn - Người gì đâu xài đồ hư hao thấy sợ, phá hoại một cách nhẫn tâm không chút thương hoa tiếc ngọc.
Làn da trắng hồng giờ xanh xao vàng vọt, đôi mắt mệt mỏi rũ rượi với hai hàng mi nặng nề. Gương mặt bầu bĩnh ngày nào giờ hốc hác tóp teo, đôi môi mộng đỏ khi xưa sao khốc khô nứt nẻ, mái tóc mượt mà óng ả vì đâu lại xơ xác cứng đơ. Bộ Chị đói ăn khát uống hay sao mà tàn tạ thê thảm. Lem muốn tìm thằng cha đó đè đầu đập một trận cho hả lòng hả dạ, lén lút vụng trộm đem mĩ nhân đi để vùi hoa dập liễu tơi tả vậy mà coi được? Đồ vô nhân đạo!

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

BẠN ĐÃ XA RỒI

 

Không một lời từ biệt
Đột ngột bỏ ra đi
Bàng hoàng tưởng mộng mị
Thật rồi! Đã phân li

Bạn về đâu phương xa
Giữa trần gian bao la
Xác thân còn hạt bụi
Trong chiếc hủ lạnh lùng

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

LEM - 35

Lem luôn ước ao và mong đợi thời gian sẽ mang đến cho nó một chút gì đó của Ba, ít nhất thì cũng là chiều cao - Có đôi chân dài thiệt dài để bù lại cái cổ lùn tè và bộ não ngắn ngủn.
Không biết do mưa nắng hay tại Má và bầy con leo nheo lóc nhóc đã làm cho Ba tàn tạ, người đàn ông với nhan sắc khiến bao nhiêu cô gái quay lại ngước nhìn hít hà xít xoa khi xưa giờ đây đã thành một ông già nhăn nheo đen đúa. Nhưng dù cho người đàn ông ấy còn trẻ đẹp nheo nhẻo hay già khằn xấu quắc thì vẫn là người đàn ông duy nhất chị em Lem nguyện đeo bám suốt cuộc đời.
Và bây giờ Lem đang cầm tay người đàn ông đó để thủ thỉ với ông điều ấy khi ông đang yếu ớt mệt nhọc nằm trên giường của bệnh viện - Hãy để tụi con được đeo bám Ba mãi mãi Ba nhé!
Ba bị CÁI ĐÓ thiệt rồi, không phải trặc tay, trặc chân hay rắn rết cắn như những lần xui xẻo trước. Ba dần dần xanh xao vàng vọt, không còn chút sức lực để cầm con dao cắt cọng lá chuối khô, đến khi hết nuốt nổi cháo và bụng đau quặn từng cơn thì chị em Lem mới hay cớ sự và tá hỏa tam tinh dựng luôn tóc gáy.
Một cái bệnh viện to đùng lớn nhất tỉnh, cả một đống Bác sĩ đạo mạo oai phong, ông nào ông nấy trắng trẻo đẹp trai sáng sủa tri thức đầy mình mò mẫm tìm tòi, tìm hoài tìm mãi cái con bé xíu tí ti đã làm cho Ba ra cớ sự, nhưng vẫn không gặp, nó trốn chui trốn nhủi đâu mất tiêu - Để THEO DÕI - đó là câu trả lời duy nhất lập đi lập lại làm cho Lem phát khùng vì sốt ruột.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

BIỂN TÌNH

Nghe với Ai bài BIỂN TÌNH do ĐVH hát nhé!



Mênh mông Biển
chiều nay nổi cơn giận dữ
Ngọn sóng hung hăng húc đầu vào mõm đá lạnh lùng
Chúng sùi bọt, hất tung tóe những chùm hoa trắng xóa ngây ngô
Chúng hung tợn, muốn nghiền nát bờ cát dài hiền lành và những chiếc thuyền tội nghiệp
Chúng lộn nhào, cuốn những hạt pha lê nhỏ nhoi bơ vơ đang ngạc nhiên hoảng hốt vào lòng đại dương sâu thẳm.

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

LEM - 34

Ui trời!
Không ngờ Ba vui như vậy. Mặt Ba nở to, chành bành như cái bánh phồng nếp mới nướng và sáng rực như trăng rằm. Miệng Ba kéo tới mép tai, không khép lại được hay sao mà để 2 hàm trống huơ trống hoác với vài cái răng nghiêng ngửa đón gió trời. Cười hoài đến nỗi 2 đuôi mắt nhắm tít khít rịt, khiến dấu chân mấy con chim đậu trên đó từ hồi cố lỉ cố lai nào càng thêm sâu quắm.
Chị Ba thi đậu, chị sắp là sinh viên một trường đại học tầm cỡ của cả nước. Có công mài sắt có ngày nên kim, chị mài ròng rã suốt 12 năm không mỏi mệt nên cây kim chị sắc lẻm nhọn hoắt, lụi đâu trúng đấy - Bác sĩ chứ đâu phải giỡn, nghĩ đến viễn cảnh tương lai không phải của mình mà bụng Lem run run... run run khoái trá, tay chân Lem lính quýnh như chính nó sắp cầm được ống chích. Riêng chị, bình tĩnh thản nhiên nhận tờ giấy báo cười cười như muốn nói - Phải vậy thôi, không thể nào khác được, cái gì của ta là của ta! Bản lĩnh như chị thì mới đè đít người ta ra mà đâm được chứ, ai như Lem chiến thắng hỏng dính dáng tới mình mà mừng quýnh nhảy choi choi, quay mòng như con thoi, thiệt khó coi.
Ba hớn hở, cập rà cập rập hí hửng giống đứa con nít được cho món quà to ngoài sức tưởng tượng. Ba mừng, Ba hãnh diện, Ba thỏa mãn, Ba nôn nao và Ba huýt sáo nữa chứ. Từ sáng tới chiều Ba ra vào đốt nhang cho má liền tù tì, một bó lớn Lem vừa gửi về Ba mần ráo trọi trong vòng mấy ngày, ra mộ Má hương trầm nồng nàn, khói mù mịt, Má dưới ấy chắc cũng đang cười khanh khách.

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

LEM - 33

- Thời gian ơi! Có ai rượt đuổi, thi đua, tranh giành gì với mầy mà mầy phóng vù vù như tên lửa. Tên lửa còn xì ra khói mù mịt cho thiên hạ thấy, còn mầy im ru tàng hình vọt ào ào.
- Hỏi tui, tui hỏi ai? Tự nhiên tui như thế từ đời nảo đời nào, đến ngày sinh tháng đẻ của tui, cha mẹ của tui là ai tui còn không biết nữa là. Thôi thì có bao nhiêu xài bấy nhiêu, kêu rêu hoài cũng có thêm được khắc nào. Hình như cái đồng hồ tích tắc trả lời.
Lem nghe người ta hay than thở, trách móc thời gian nên bắt chước càm ràm cho ra vẻ trí tuệ, thật ra ngày nhanh hay chậm nó hơi sức nào thắc mắc, đêm dài hay ngắn có nhầm nhò gì đến nó vì lúc đó đang bận... ngáy khò khò. Những chuyện sờ sờ trước mắt lo còn không xuể, huống chi chuyện viển vông xa vời. Nhưng khi nghe thiên hạ nói tới nói lui:
Thời gian ngựa chạy tên bay
Nó đi đi mãi có chờ đợi ai
Hai câu nầy sao mà buồn buồn, gợi nó nhớ đến những gì đã mất, những người thân yêu, những ngày tháng vui buồn đã qua, những kỷ niệm thân thương tràn ngập trong sự nuối tiếc mơ hồ. Tiếng léo nhéo của má vang hoài đâu đây trong từng góc nhà, vai Lem như vẫn còn đau rát như vừa bị Má vỗ mạnh vì cứ trả treo cãi bướng, bóng dáng chị Hai với mái tóc dài đen mượt và cặp mắt long lanh u sầu đang trầm tư trước bàn học, giọng cười ha hả của Minh và tiếng huýt sáo vu vơ, tất cả vừa mới đây mà sao biến mất nhanh như vậy? Muốn trở lại, muốn quay ngược, biểu thời gian lộn về quá khứ - Không thể nào, chỉ còn lại sự thương nhớ nuối tiếc tuyệt vọng mà thôi.