Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

LEM - 35

Lem luôn ước ao và mong đợi thời gian sẽ mang đến cho nó một chút gì đó của Ba, ít nhất thì cũng là chiều cao - Có đôi chân dài thiệt dài để bù lại cái cổ lùn tè và bộ não ngắn ngủn.
Không biết do mưa nắng hay tại Má và bầy con leo nheo lóc nhóc đã làm cho Ba tàn tạ, người đàn ông với nhan sắc khiến bao nhiêu cô gái quay lại ngước nhìn hít hà xít xoa khi xưa giờ đây đã thành một ông già nhăn nheo đen đúa. Nhưng dù cho người đàn ông ấy còn trẻ đẹp nheo nhẻo hay già khằn xấu quắc thì vẫn là người đàn ông duy nhất chị em Lem nguyện đeo bám suốt cuộc đời.
Và bây giờ Lem đang cầm tay người đàn ông đó để thủ thỉ với ông điều ấy khi ông đang yếu ớt mệt nhọc nằm trên giường của bệnh viện - Hãy để tụi con được đeo bám Ba mãi mãi Ba nhé!
Ba bị CÁI ĐÓ thiệt rồi, không phải trặc tay, trặc chân hay rắn rết cắn như những lần xui xẻo trước. Ba dần dần xanh xao vàng vọt, không còn chút sức lực để cầm con dao cắt cọng lá chuối khô, đến khi hết nuốt nổi cháo và bụng đau quặn từng cơn thì chị em Lem mới hay cớ sự và tá hỏa tam tinh dựng luôn tóc gáy.
Một cái bệnh viện to đùng lớn nhất tỉnh, cả một đống Bác sĩ đạo mạo oai phong, ông nào ông nấy trắng trẻo đẹp trai sáng sủa tri thức đầy mình mò mẫm tìm tòi, tìm hoài tìm mãi cái con bé xíu tí ti đã làm cho Ba ra cớ sự, nhưng vẫn không gặp, nó trốn chui trốn nhủi đâu mất tiêu - Để THEO DÕI - đó là câu trả lời duy nhất lập đi lập lại làm cho Lem phát khùng vì sốt ruột.
Người ta từ ngày nầy qua ngày khác THEO DÕI kiếm con vi trùng mắc dịch ấy, Lem rầu rĩ THEO DÕI từng hơi thở mệt nhọc của ba, bầy em ở nhà hồi hộp THEO DÕI cái nồi cơm đầy vơi bất thường khi Lem chạy ra chạy vào như con thoi trong bệnh viện.
- Nghỉ học thôi! Với giọng điệu nhẹ nhàng như thế, Ái quyết định từ giã con đường học vấn của mình sau khi THEO DÕI nghiên cứu tình hình và đắn đo tính toán.
- Để chị nghỉ. Em học tiếp, chị có học nhiều bao nhiêu cũng y vậy hà.
- Khùng. Lem biết cuốc đất không? Lem vác lúa nổi không? Làm ruộng chứ hỏng phải lau nhà rửa chén, tưởng giỡn chơi sao?
- Chắc được mà, không biết thì từ từ cũng biết...
- Dẹp! Em tính rồi, phương án cuối cùng, miễn bàn luận. Giọng điệu của người đàn ông chính cống, trụ cột gia đình và rất có dáng của một chính nhân quân tử.
- Giống Anh ả tao ghê!
- Hết cách rồi!
Ba cũng biết rõ là như vậy nên khi nghe báo cáo sự tình Ba làm thinh quay vào tường. Ba không đủ hơi để thở, đến ho thấy cũng mệt thì làm sao phản đối hoặc ra lệnh phải làm thế nầy thế nọ. Ba bất lực nhìn mọi thứ lăng xăng rối rắm diễn ra chung quanh mình, bất lực nhìn con trai lớn tạm ngừng giấc mơ cao lương mĩ vị để quay trở lại miếng ruộng nhỏ thay mình tiếp tục công việc nặng nhọc cày sâu cuốc bẫm. Ba nghĩ ngợi, Ba đăm chiêu suốt không nói lời nào, cứ trăn trở lim dim, từ hốc mắt sâu của ba, hai dòng nước ở đó cứ rịn ra và trốn vào mớ tóc lâm râm bạc lòa xòa bên mép tai.
Chị Ba với kiến thức y khoa mênh mông của mình không còn đủ kiên nhẫn để chờ bệnh viện tỉnh THEO DÕI bệnh tình của Ba thêm nữa, tức tốc chở Ba lên bệnh viện tuyến trên chỗ chị đang theo học để điều trị. Một lần chậm trễ nên mất Má vĩnh viễn, lần nầy tận dụng hết ráo nạo những gì được trang bị, chị ra tay nhanh gọn dứt khoát lẹ làng với sự hỗ trợ của NGƯỜI ẤY - Má ơi! Má là một người phụ nữ tuyệt với nhất trên đời. Cám ơn Má đã đẻ ra đứa con gái đầy tài năng, Má hãy cố hỗ trợ cho chị đem Ba mau mau ra khỏi tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc nầy - Lem ở nhà luôn miệng khấn vái cầu khẩn bốn phương tám hướng, ngon ngọt lấy lòng dụ dỗ Má giúp đỡ trong sự hồi hộp và lo lắng. Lem nghi ngờ luôn Má mình - Ở dưới ấy trong lúc yếu lòng vì buồn bã cô đơn không có ai hủ hỉ nên rủ rê Ba theo để bầu bạn. Quẫn trí Lem nghĩ lung tung vậy thôi, nó dư biết đời nào Má làm thế, những đứa con yêu quý vàng ngọc của Má làm sao Má để chúng côi cút cho đành.
Thế là Ái bất ngờ trở thành anh chàng nông dân trẻ tuổi đẹp trai nhất ấp lúc 16 tuổi. Về quê, mỗi ngày Ái tiếp tục thực hiện những công việc của Ba để lại với sự chỉ bảo tận tình của Bà Hai, cô Vàng và những Chú Bác chung quanh. Những món ngon vật lạ ấp ủ chất đống trong đầu tạm đành gác lại: Chờ đó mai nầy tính. Bây giờ Ái phải thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng hơn - Làm ra gạo nuôi gia đình - nghiên cứu cây lúa, làm đất, nhổ cỏ, diệt sâu rầy, trồng chuối, Ái bây giờ không còn là Ái của ngày hôm qua, Ái chứng tỏ mình đúng là con trai trưởng đích tôn, một cây cột cái thật sự của gia đình, thay Ba làm chủ tình hình ở dưới quê. Cả nhà tôn Ái làm thủ lĩnh và gọi là ĐẠI CA khiến Ái dù có buồn và tiếc nuối hoài bão tương lai đến đâu nhưng cũng thấy mát lòng hả dạ.
Ố thay Anh xuống bếp nấu cơm cho các em, báo hại cả một thời gian dài cả nhà phải tập thích nghi với những món ăn trái gió trở trời, mưa nắng thất thường, dở dở ương ương, những sản phẩm lạ lùng không có tên do Ố chế biến. Bây giờ cả nhà mới thật sự công nhận tài năng và tầm quan trọng của anh Năm nhà mình. Tội nghiệp Ố, ngày thường công việc chính là cùng với Tham thay Lem quản lý vui chơi với các em, giờ đột ngột đổi nghề đầu bếp thì làm sao ngon cơm ngọt canh cho được.
- Từ từ há, được thôi mà, chịu khó chút mà. Ố an ủi các em và nhìn Lem le lưỡi.
- Giờ chị mới thấy em dở ẹc như vậy đó nha, chỉ biết ăn cho mập.
- Ăn cho mập còn hơn ăn mà hỏng mập như Lem.
- Ừ! Giỏi trả lời ghê, cho về quê làm ruộng, đổi Ái về đây mới được.
- Em còn khoái nữa, khỏi học khỏe re, nhưng có điều ở một mình sợ ma. Sao giống mình cái gì không giống mà giống cái làm biếng học vậy ta? Lem thấy cưng Ố ghê!
- Ma đâu mà ma chỉ có Má ở đó chứ ai. Bậy bạ không hà.
Mọi việc rối ren lộn xộn bất thường từ từ rồi đâu cũng vào đấy, các em bắt đầu làm quen với công việc mới, cả nhà làm quen với bệnh tình và sự vắng mặt của Ba, và Lem cũng bắt đầu làm quen với... nợ nần. Tất nhiên phải vậy thôi, dần dần phải quen mọi thứ mới lạ thôi vì con người khi sinh ra đã có sẵn sức CHỊU và ĐỰNG từ đời nào kể cả cái gọi là NHỊN và NHỤC.
Lem đã biết lê la kiếm mối để... mượn tiền, nó biết uốn lưỡi năn nỉ ỉ ôi để lấy lòng thương cảm của chủ nợ. Biết lựa thời cơ và đi vòng vòng rào trước đón sau để tiếp cận mục đích. Lem biết trân mình đón nhận ánh mắt lạnh lùng và những lời miệt thị. Lúc đầu phải ĐỔ MỒ HÔI SÔI NƯỚC MẮT cảm thấy tổn thương và mắc cỡ, nhưng dần dần thì chỉ thấy ngượng một chút, sau nữa Lem thấy mình sao mà lì quá? Và rồi ngạc nhiên tự hỏi - Miệng lưỡi mình ăn nhầm giống gì giờ sao trơn trợt lưu loát điêu luyện vậy ta? Biết làm sao bây giờ, trong cái khó thì ló cái khôn. Kệ! Tới đâu hay tới đó.
Một liều ba bảy cũng liều
Cầm bằng con trẻ chơi diều đứt dây.
Phải vậy thôi! Vì Ba, Lem có thể làm tất cả - Kể cả mạng đổi mạng - Đó là bước cuối cùng. Lem nói cho oai và ra vẻ ta đây giang hồ chịu chơi thì chơi tới cùng, thật ra hỏi nó đổi MẠNG cách nào thì nó ú ớ sức mấy biết đường trả lời.
Ba thì còn điều trị lâu dài, nên nợ chỉ có thể từ từ khất lần khất hồi, lấy râu ông nầy cắm cằm bà kia, bất quá bê trễ, hứa lèo bị mắng mỏ xài xể chút đỉnh cũng có sao đâu. Lem chỉ biết một điều - Làm bất cứ cái gì cũng được, bị bất cứ điều gì cũng được miễn Ba được khỏe mạnh trở lại như xưa, không giữ được Ba thì chị em chúng kể như tàn đời.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Ngày đó cũng phải đến. Ngày chị em Lem đón Ba trở về, ôm Ba trong vòng tay miệng cười toác hoác nhưng nước mắt lại chảy ròng ròng, mém chút xíu là không còn nhìn thấy người đàn ông nầy, mém chút xíu thôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra và cả bọn đùm túm nhau đi về đâu không thể nào biết được. Ba như một thủ lĩnh cầm cờ tiên phong phất vẫy phía trước con đường, lãnh đạo chúng tiến lên, không có Ba thì lá cờ chỉ là cái khăn lau bàn không hơn không kém. Thật hú hồn hú vía.
Thì ra một con lãi lang thang ngao du ngắm cảnh không may lọt vào túi mật của Ba mà gây ra thảm họa. Một con lãi tầm thường quỷ tha ma bắt khốn kiếp đã làm tất cả mọi người trong nhà Lem lao đao khốn đốn vất vả ngược xuôi. Một con lãi chơi trốn tìm, ẩn núp cười cợt khiến mấy ông Bác sĩ tỉnh nhà vò tai nhức óc kiếm hoài không ra. Sau vụ nầy, Lem đề nghị chị Ba nghiên cứu làm sao tiêu diệt hết bè lũ giun sán, loại bỏ chúng ra khỏi thế giới con người cho chúng tuyệt tự tuyệt tôn hết tự tung tự tác. Chị Ba nói với Lem: Để từ từ chị suy nghĩ đề nghị nầy và trả lời sau.
Hình như chị đã bỏ qua và quên luôn thì phải, Chị còn mắc bận hàng hàng lớp lớp chuyện to tát, đại sự, quan trọng khác phải làm...

5 nhận xét:

  1. đọc đoạn này thấy thương Lem quá, nhưng mừng vì Lem vẫn còn Ba.
    Chờ đọc tiếp nha, Mía thích giọng văn của Ai :)

    Trả lờiXóa
  2. Nhỏ này luôn tả ba xấu tệ,
    "...miệng cười toác hoác, nước mắt lại chảy ròng ròng"...
    Hổng biết thương ba thì thôi chớ...

    Trả lờiXóa
  3. MÍA: Mía làm Ai phấn khích quá trời.
    Rất vui khi được nghe những lời nầy. Thiệt há?

    Trả lờiXóa
  4. ANH ĐỖ: LEM PHẢN ĐỐI KỊCH LIỆT À NHE- Thương thì Thương nhưng sự thật thì không thể nào trốn tránh. Ba cũng công nhận zậy chứ bộ!

    Trả lờiXóa
  5. không thiệt thì đâu đọc tới tận bi giờ.
    35 " tập" rồi chứ bộ :)

    Trả lờiXóa