Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

LEM - 34

Ui trời!
Không ngờ Ba vui như vậy. Mặt Ba nở to, chành bành như cái bánh phồng nếp mới nướng và sáng rực như trăng rằm. Miệng Ba kéo tới mép tai, không khép lại được hay sao mà để 2 hàm trống huơ trống hoác với vài cái răng nghiêng ngửa đón gió trời. Cười hoài đến nỗi 2 đuôi mắt nhắm tít khít rịt, khiến dấu chân mấy con chim đậu trên đó từ hồi cố lỉ cố lai nào càng thêm sâu quắm.
Chị Ba thi đậu, chị sắp là sinh viên một trường đại học tầm cỡ của cả nước. Có công mài sắt có ngày nên kim, chị mài ròng rã suốt 12 năm không mỏi mệt nên cây kim chị sắc lẻm nhọn hoắt, lụi đâu trúng đấy - Bác sĩ chứ đâu phải giỡn, nghĩ đến viễn cảnh tương lai không phải của mình mà bụng Lem run run... run run khoái trá, tay chân Lem lính quýnh như chính nó sắp cầm được ống chích. Riêng chị, bình tĩnh thản nhiên nhận tờ giấy báo cười cười như muốn nói - Phải vậy thôi, không thể nào khác được, cái gì của ta là của ta! Bản lĩnh như chị thì mới đè đít người ta ra mà đâm được chứ, ai như Lem chiến thắng hỏng dính dáng tới mình mà mừng quýnh nhảy choi choi, quay mòng như con thoi, thiệt khó coi.
Ba hớn hở, cập rà cập rập hí hửng giống đứa con nít được cho món quà to ngoài sức tưởng tượng. Ba mừng, Ba hãnh diện, Ba thỏa mãn, Ba nôn nao và Ba huýt sáo nữa chứ. Từ sáng tới chiều Ba ra vào đốt nhang cho má liền tù tì, một bó lớn Lem vừa gửi về Ba mần ráo trọi trong vòng mấy ngày, ra mộ Má hương trầm nồng nàn, khói mù mịt, Má dưới ấy chắc cũng đang cười khanh khách.
Nhà Lem chưa bao giờ tưng bừng náo nhiệt như vậy, nói cười, cười nói rần rần, hàng xóm ngạc nhiên - Gì vậy bây? Lem cong mỏ lớn tiếng khoe khoang. Thế là mấy cô mấy chú chia vui chúc tụng rân trời - Ở xóm lao động nghèo mà lòi ra được Bác Sĩ đâu phải chuyện dễ dàng.
Đến lúc nầy chị Ba mới được xả hơi, chị thong thả chơi đùa, tận tụy chăm sóc bầy em đực rựa hiếu động của mình để bù lại những ngày vùi đầu trong chữ nghĩa. Chị cũng thừa biết, khi quảy túi lên đường thì khó có cơ hội gần gũi các em, tận dụng những ngày hiếm hoi còn lại nầy, hết sức cưng chiều vuốt ve, làm đủ trò để chúng cười sằng sặc. Đám giặc đó thích thú tha hồ nũng nịu. Chị vào bếp phụ Ái nấu cơm, dạy Ố làm toán, hát cho Tham nghe, và ru Sân, Si ngủ. Nhờ vậy Lem khỏe re khoái chí, những ngày đó nó cứ cười toe cười toét. Nhìn vào hiện trường ai cũng tưởng - Là chính con Lem nhà nầy thi đậu.
Từ ngày chị Hai bỏ nhà đi đến nay, bây giờ Lem mới thấy thế nào là sung sướng, rảnh rang. Lem yêu đời quá và ra sức tận hưởng hiện tại. Ngày mai ra sao thì ra? Với Lem ngày mai của nó là ngày nhức đầu nhức óc nhất trên đời, nó né không thèm nghĩ tới. Không giống chị Ba, Lem chưa bao giờ hình dung ra ngày mai của mình thành ra cái giống mắc dịch gì, Lem tỉnh bơ và - KỆ! Lo ngày nay, nấu chuối chưng ăn cái đã!. Ba vừa cộ xuống một đống chuối, dừa, chúng sẽ nấu một nồi chảng nái để mừng công. Ăn xong, cả đám ngán ngược ngán xuôi, ngán thấy ông bà ông vải, mấy tháng sau cũng không thèm đá động tới món đó..
Sau những ngày rộn ràng, Ba bắt đầu đăm chiêu tư lự, để con gái xa nhà, một mình “tự do độc lập” quả thật lo lắng không yên. Chị Ba chọn nghề ấy thật đúng là xăm mình, học khó, học nhiều, học dài, học tốn... kém. Hèn chi Ba rầu cũng phải.
- Tới đâu hay tới đó Ba ơi. Lo làm gì cho hao mòn sức khỏe, chị giỏi lắm, nhầm nhò gì ba cái thứ lẻ tẻ. Lem trấn an.
- Nhưng cũng phải dự trù trước, để nước tới chân mới nhảy sao con.
- Thì từ từ tính, chưa học ngày nào mà.
- Vài ngày nữa là Chị con vô trường rồi, ở đó từ từ. Chắc bán đất quá.
Ba thiệt tình, lo xa thấy ớn, có thẻo đất nhỏ, vì mấy đứa con Ba cứ hăm he đòi bán hoài. Nhưng Lem biết, bí quá nói vậy thôi, nỡ nào ba xuống tay cho được.
Lúc bấy giờ học Đại Học là cứ... Học Đại, nhà nước nuôi cơm và không tốn cắc học phí nào, lo gì! Dù thức ăn chỉ là rau muống... kho và canh đại dương. Có sao đâu, thực đơn nhà Lem thường ngày giống y chang nên đâu cần hoang mang. Khó khăn túng thiếu chỉ là chuyện nhỏ so với đại sự sắp hoàn thành nên chị xem thường mọi trở ngại. Chị đang bừng bừng khí thế cộng với tài năng và trí thông minh, mặt trời chị cũng câu xuống được tuốt, mấy cái toa thuốc đó nhầm nhò gì, khó khăn chỉ là gảy ngứa chị thôi - Lem tin Chị mình tuyệt đối luôn.
Quả thật Ba Má có phước mới đúc ra một đứa con tài sắc vẹn toàn như chị Ba. Sau nầy đúng như dự đoán, chị vừa học vừa làm, tự lo cho mình từ đầu đến đuôi trong suốt bao năm trời đằng đẵng. Ba khỏi phải phiền nhiều vì chị, nhà bớt được một khẩu phần. Điều đó khiến Ba áy náy - Sao kì vậy? Con người ta học trên đó tốn kém than thở nghe rát ruột, sao con mình học mà mình khỏe re vậy cà?
- Ba ơi! Vậy mà Ba cũng thắc mắc, Ba đẹp trai nè, giỏi nè, con gái Ba giỏi, đẹp là đương nhiên. Lem nịnh nọt.
- Vậy còn con thì sao hả Lem? Ba chọc quê Lem, thiệt ra Ba hỏi Lem câu nầy chỉ có... Má mới trả lời được, nhưng Má còn đâu? Bí mật nầy đã chôn theo 3 tấc đất.
- Cũng tại Ba, cố công tỉa tót, rèn giũa chị Hai chị Ba hết chỗ chê, tới phiên con 2 người mệt, làm biếng nên ẩu tả mới ra cơ sự. Hay là tại lúc đó hấp ta hấp tấp. Tại 2 người chứ hỏng phải tại con à nghen. Lem vớt vát, chống càn.
- Bậy bạ, xàm quá Lem ơi. Nói rồi Ba cười khà khà. Câu nầy Lem nghe hàng triệu lần.
Mãi sau nầy Lem mới biết, những chi phí của chị đã có người hỗ trợ. Chính là anh chàng đẹp trai Lem lỡ thương thầm nhớ trộm, chàng với chị Ba tiếp tục cùng học gắn bó sát cánh bên nhau. Nhà chàng chắc phải giàu lắm. Biết được điều nầy Lem mừng hay Lem buồn? Nhưng sao nó thấy ghét quá trời quá đất.
Khi chị Ba đi học trên thành phố lớn, một mình Lem rối rắm, 2 đứa nhỏ nhất Sân, Si vào cấp 1 - lớp 3 và lớp 1. May mắn là Tham đã khỏe lại, giúp được chút việc nhà, mặc dù bị bệnh lúc Má mất nên ở lại lớp một năm nhưng Tham cũng cố gắng tiếp tục .
- Gì thì gì chứ ráng tốt nghiệp trung học cho đủ vốn rồi làm gì làm. Ba lặp đi lặp lại mãi câu đó, mấy chị em Lem thuộc lòng và bắt buộc chấp hành mệnh lệnh dù có ĂN MẮM HÚT DÒI.
- Con chỉ muốn đi làm, học dỏm đeo theo mất thời gian. Thời giờ là tiền bạc, mất uổng. Ái trả treo với Ba, bị giũa một trận liền.
- Ba nói không là không, dù sao cũng ráng, còn mấy năm nữa mà gấp gì. Cuộc đời còn dài dài, mai mốt tha hồ làm chỉ sợ lúc đó lo làm biếng. Tốt nghiệp xong mầy tự do, ba không thèm cản đâu. Thấy Ba giận Ái im ru luôn.
Ái là con trai, lại có tính tỉ mỉ, thấy Lem cực khổ nên chỉ muốn kiếm tiền. Ái bàn tính kế hoạch, sẽ lên chỗ chị Ba, tìm việc trong những tiệm ăn lớn. Nó muốn trở thành một đầu bếp cừ khôi. Được nếm hết những món ăn cao kì là mơ ước của Ái. Ở trong bếp tha hồ Ái ăn vụng.
- Chỉ lo ăn là người ta đuổi việc, đừng có ham nhe cưng.
- Lén lén chứ bộ.
- Ăn thừa thì có.
- Cũng có sao, chỉ sợ không có thừa để ăn.
- Hết nói! Sự nghiệp cao cả vinh quang quá hé - ăn vụng, ăn thừa.
- Khởi đầu chịu nhục chút có sao, mai mốt em làm trưởng bếp rồi Lem coi, hét một tiếng ra lửa. Món nào em cũng nếm trước khách. Ái vênh cái mặt phàm phu tục tử ham ăn cười hì hì - Coi vậy thằng quỷ nầy cũng giống mình ghê chứ bộ - Lem nghe cũng khoái theo. Đứa em nào của nó cũng kêu Lem ơi Lem à. Bỏ bớt tiếng chị đỡ hao hơi cũng tốt.
- Từ từ đi, gấp quá hư bột hư đường, còn nhỏ vô đó bị đì rửa chén thấy bà, rảnh đâu ăn vụng. Ăn xà bông thì có.
- Lem nầy! Quê nha, hỏng ủng hộ còn đâm hơi. Em nhất định rồi, Ba ừ cái là em dông liền.
- Thôi đi ông nội! Ông làm ơn để sóng yên gió lặng, Ba mà biết ổng giận, ổng đập cho một trận bể nát giấc mơ ăn uống. Thư thả học rồi tính tiếp. Như... chị nè. Lem cười khì huề vốn, Ái thì nhăn mặt như khỉ đột.
- Em đang lo nè.
- Lo gì?
- Mai mốt Lem chộp được một cha, rồi lấy chồng, rồi theo chồng như chị Hai thì kể như tiêu, ôm mấy đứa nó, làm khỉ mốc xì gì được.
- Cha nào dám nhào vô, tao... chộp liền, gì chứ mấy cái đó ai nỡ từ chối. Ráng lo cho mấy em thôi Ái ơi! Chị theo chồng giao hết cho em. Lem cười, hai con mắt Lem lấp lánh gian tà - Được vậy còn gì bằng, nó hí hửng theo ai đó nâng khăn sửa túi liền tù tì, với điều kiện đừng... nghèo như nó là được.
- Thiệt là cạn tàu ráo máng. Ái nhìn Lem nghi ngờ lắc đầu. Bà chị mình bạc bẽo làm sao.
Nhưng cuộc đời có nhiều thay đổi, đâu phải ai muốn gì thì được nấy. Ngay cả Ba cũng vậy, Ba cương quyết không cho Ái nghỉ học, như cũng chính vì Ba mà Ái phải nhất định... cương quyết nghỉ học...

2 nhận xét:

  1. Đọc đoạn đầu, tả về sự vui mừng của ba khi con gái đậu y khoa đại học mà thấy... ôi trời! Bấy nhiêu năm ba cực quá, "hai hàm răng trống huơ trống hoác"... mà thương.

    Trả lờiXóa
  2. ANH ĐỖ: Đó cũng là thời gian người dân không biết bác sĩ Răng hàm Mặt là ai.
    Nhờ zậy bi giờ Các nha công làm răng giả có việc làm há anh?

    Trả lờiXóa