- Thời gian ơi! Có ai rượt đuổi, thi đua, tranh giành gì với mầy mà mầy phóng vù vù như tên lửa. Tên lửa còn xì ra khói mù mịt cho thiên hạ thấy, còn mầy im ru tàng hình vọt ào ào.
- Hỏi tui, tui hỏi ai? Tự nhiên tui như thế từ đời nảo đời nào, đến ngày sinh tháng đẻ của tui, cha mẹ của tui là ai tui còn không biết nữa là. Thôi thì có bao nhiêu xài bấy nhiêu, kêu rêu hoài cũng có thêm được khắc nào. Hình như cái đồng hồ tích tắc trả lời.
Lem nghe người ta hay than thở, trách móc thời gian nên bắt chước càm ràm cho ra vẻ trí tuệ, thật ra ngày nhanh hay chậm nó hơi sức nào thắc mắc, đêm dài hay ngắn có nhầm nhò gì đến nó vì lúc đó đang bận... ngáy khò khò. Những chuyện sờ sờ trước mắt lo còn không xuể, huống chi chuyện viển vông xa vời. Nhưng khi nghe thiên hạ nói tới nói lui:
Thời gian ngựa chạy tên bay
Hai câu nầy sao mà buồn buồn, gợi nó nhớ đến những gì đã mất, những người thân yêu, những ngày tháng vui buồn đã qua, những kỷ niệm thân thương tràn ngập trong sự nuối tiếc mơ hồ. Tiếng léo nhéo của má vang hoài đâu đây trong từng góc nhà, vai Lem như vẫn còn đau rát như vừa bị Má vỗ mạnh vì cứ trả treo cãi bướng, bóng dáng chị Hai với mái tóc dài đen mượt và cặp mắt long lanh u sầu đang trầm tư trước bàn học, giọng cười ha hả của Minh và tiếng huýt sáo vu vơ, tất cả vừa mới đây mà sao biến mất nhanh như vậy? Muốn trở lại, muốn quay ngược, biểu thời gian lộn về quá khứ - Không thể nào, chỉ còn lại sự thương nhớ nuối tiếc tuyệt vọng mà thôi.
Thì ra vì vậy mà Ba cứ đôn đốc bầy con của mình cố học tới nơi tới chốn, hãy lo xây đắp tương lai từ hôm nay nếu không thì hối không kịp. Ba ra sức cạo lớp nhớt làm biếng của Lem, rầy la nó hoài mà nó đâu có hiểu. Lem thích câu TRỜI SINH VOI SINH CỎ, nó cảm thấy yên tâm vì tất cả đã được Thượng Đế an bày sắp đặt. Giờ thì Lem hiểu thêm một điều MUỐN ĂN PHẢI LĂN VÀO BẾP, và nếu bỏ con voi vào sa mạc Xa-ha-ra thì chắc cú là tiêu mạng. Phải tìm cỏ mà ăn voi ơi! Nhưng hỏi Lem voi ăn giống cỏ gì để sống? Nó mà biết mới lạ...
Nhưng nghĩ cũng mừng, nhờ ngày tháng trôi mau lẹ nên cả nhà nó lúc lắc vượt qua thời đói ăn rau đau uống thuốc... XUYÊN TÂM LIÊN từ đời nào cũng không hay. Chúng bảo toàn quân số và không mất món gì trên thân thể, có điều mấy cọng xương sườn của Ái lòi ra thô bạo, đâu có sao, nhờ vậy mà Sân Si mò trên đó đếm được từ số 1 đến số 20 thuộc làu làu... Mọi thứ rồi cũng qua, nhầm gì, ăn thua mình có máu chì thì sẽ chai lì và rồi cười hì hì - Khi đó Minh hay ỡm ờ đùa cợt với Lem để động viên hoàn cảnh, nhưng hỏi hắn máu chì là máu gì, hắn trả lời - đó là máu gì... kì sau đó nhe răng cười khì khì - Đúng là vô duyên. Ô! Lem lại lan man nhớ Minh nữa rồi...
Khi tiễn thằng bạn nối khố, đói khổ có nhau ra chiến trường bắn... lộn, nó không ngờ chỉ vài tháng lăng xăng né đạn, Minh xui xẻo bị bắn... trúng và thành người thiên cổ. Mất bạn Lem mất luôn “cơ sở” làm ăn của mình, nhưng nhờ trời thương, không bị Mộng Hoàng sa thải mà ngược lại, còn được ưu đãi giới thiệu thêm việc làm mới. Thiệt may mắn, Lem tự nhủ BUỒN NGỦ GẶP CHIẾU MANH, MÈO MÙ VỚ CÁ RÁN. Mấy cô mấy bác trong xóm quý tộc của Mộng Hoàng cần người dọn dẹp giặt giũ thì chỉ cần hú một tiếng là Lem ra tay “giải quyết” liền, phải nói là HAY KHÔNG BẰNG HÊN. Mất cái nầy được bù cái khác. Lem hay đốt nhang khấn vái hoài nên được trời phật độ trì chăng? Xem ra linh nghiệm quá chứ. Nhưng Lem rất biết ơn Mộng Hoàng tự nguyện quảng cáo tìm việc cho nó. Sao cuộc đời Lem toàn là nhận? nó chưa cho ai được thứ gì.
Kể từ lúc đó Mộng Hoàng trở thành bạn thân tình của Lem.
Lem đều đều đến làm việc giúp gia đình Hoàng, luôn tiện giúp luôn nhỏ đó giải tỏa nỗi sầu mất người yêu. Gì chứ việc nầy Lem sốt sắng hơi lố - Chăm chú nghe, hùng hồn góp ý kiến, gật gù đồng tình, nhiệt liệt ủng hộ hoặc bất mãn tức giận. Dần dần Lem ngộ ra một chân lý: Cái mất là cái ngon nhất, bự nhất, tốt nhất, hiếm có nhất. Minh là đề tài hấp dẫn mà Hoàng khai thác không biết mệt và hình như từ lúc nào hắn không còn là thằng Minh bụi đời ngang ngược ngông nghênh mà đã vụt sừng sững oai nghi lẫm liệt, trở thành một anh hùng chính nhân quân tử đẹp trai khó ai sánh bằng. Mỗi lần bàn tán đề tài nầy Lem cũng hứng chí lắm, nhưng nó lo lắng - nhắc nhở miết kiểu nầy Minh lưu luyến bịn rịn khó lòng siêu thoát đầu thai.
- Bạn đó nhe! đầy đủ điều kiện để bè lũ con trai nhào vô kiếm chác, sao lủi vô Minh chi vậy? Hắn có gì hay?
- Nhưng tui mập thù lù, mấy thằng háo sắc đó kiếm của hồi môn thì có. Minh thì khác, thật tình, vô tư không bao giờ lợi dụng tui. Nhỏ nầy coi vậy mà khôn ghê ta, biết hết trơn và quơ đũa cả nắm.
- Nhưng hắn đâu môn đăng hộ đối với bạn, bụi bặm thấy mồ luôn.
- Bà dốt ghê, hỏng biết cũng bày đặt nói, coi bụi đời vậy chứ nghệ sĩ chưa từng thấy, lại biết điều và đàng hoàng, chưa bao giờ hắn dám cầm tay tui lần nào. Tình yêu không vụ lợi tính toán là tình yêu chân chính biết chưa? Mộng Hoàng hình như rất hãnh diện với kết luận của mình. Trời! Không cầm tay mà nó mừng vậy sao? Khùng thiệt, Lem mà khoái ai là muốn ăn tươi nuốt sống liền. Tình yêu 2 đứa nầy thánh thiện ở cõi trên thiệt rồi.
- Vậy à? Sao tui hỏng biết vậy ta. Thấy nó cà chớn chứ có chân chín chân sống gì đâu.
- Bởi vậy! bà thiệt khờ, mai mốt thử yêu với người ta cho biết rồi nói.
- Yêu chi vậy? Lem ngây thơ cụ.
- Cho vui.
- Vui gì? Làm bạn cũng vui thấy mồ, cần gì iêu iếc cho mệt. Lem dối lòng một cách trắng trợn.
- Bạn khác, bồ khác, mỗi thứ có cái vui khác nhau. Hoàng làm như sành sỏi lắm.
- Vậy à! Nhưng giờ Minh tiêu rồi, kiếm mối khác đi, nhớ hoài ích lợi gì, cũng đâu có gì mới, chỉ buồn thêm. Lem đâm hơi lãng xẹt khiến Hoàng trố mắt nhìn như muốn nói - Trời! sao Lem có thể thốt ra những lời CẠN TÀU RÁO MÁNG đến vậy?
- Bà còn là người không? Minh lầm to khi làm bạn với bà, giúp bà hết mình giờ bà lạnh lùng phủi sạch trơn. Ổng mà biết là làm ma tối hiện về bẻ cổ bà cho coi. Mộng Hoàng liếc Lem một cái sắc như dao cạo râu. Xời! Tưởng Lem sợ sao mà hù, Nó còn cầu mong gặp Minh thì có, gặp hắn Lem sẽ câu cổ, bắt tay và thủ thỉ nhờ Minh... phù hộ kiếm được nhiều xu.
- Nhưng mà có lý chứ bộ, không thể nào ôm con ma hoài được. Đúng không? Lem hất mặt trả lời.
- Cái nầy thì đúng. Nói xong Hoàng thở dài.
Thật ra là hai đứa cùng thở dài, Lem thấy thương Mộng Hoàng, dù sống trong nhung lụa, tuy đôi khi hống hách khó ưa nhưng thật sự là một người bạn có lòng nhân từ và tấm chân tình khó kiếm. Nhưng Mộng Hoàng có nhiều điều kiện, THUA KEO NẦY TA BÀY KEO KHÁC được liền, còn Lem, nghĩ lại nó thấy thương nó nhiều hơn, số phận hẩm hiu, cái gì có hay không có, nó cũng đánh mất từ xa...
Lúc đó chắc là Minh đi lính qua chiến trường CPC? Thương bạn ấy.
Trả lờiXóaANH ĐỖ: Đúng đó Anh, ngày ấy rất nhiều chàng trai ra đi sớm như vậy.
Trả lờiXóa