Ánh mắt ấy lúc nào cũng lạnh lùng, bén như dao cạo râu.
Không cần nói, chỉ cần lia từ điểm nầy sang điểm khác là ánh mắt ấy khiến cho người đối diện phải biết nhúc nhích thế nào cho đúng.
- Đố mầy dám hó hé, làm gì thì cố mà làm cho ra hồn! Chị nghinh nghinh, gật gật cái đầu hù... Lem.
- Có phóng đại hôn đó bà? Bà nói sao quá, tin hỏng nổi. Lem nghi ngờ.
Chị tả cặp mắt của Mẹ Chồng nghe thấy mà ham - Thì ra gặp người biết xài thì đôi mắt thật lợi hại - một công được hai ba việc: Vừa nhìn, vừa ra lệnh vừa đe dọa. Khỏi động đậy cái lưỡi chi cho mệt. Về cái khoản nầy Anh Hai thua xa, tài cán ổng bi giờ Lem mới thấy thật tầm thường.
Mẹ chồng của Chị uy quyền nhất nhà, uy tín nhất dòng họ và quyết đoán, khi định chuyện gì khỏi ai bàn cãi, cứ theo ý chỉ mà làm - kết quả hay hậu quả đã có Bà bao thầu lo liệu.
Bà đâu cần học cao hiểu rộng bằng cấp nầy nọ cao xa, phong cách vẫn quí phái oai nghiêm như thường, lời nào rớt ra người ta đều nghe răm rắp. Chữ nghĩa không nhiều chất đống như con cái, chỉ đủ để mần sơ sơ mấy lá đơn và cái câu Bà viết chai tay trong đời là:
“Tôi xin cam đoan lời khai trên đây là đúng sự thật, nếu có gì sai trái, xin hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật”.