Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

LEM - 48 - CHỊ BA NỘ

Ánh mắt ấy lúc nào cũng lạnh lùng, bén như dao cạo râu.
Không cần nói, chỉ cần lia từ điểm nầy sang điểm khác là ánh mắt ấy khiến cho người đối diện phải biết nhúc nhích thế nào cho đúng.
- Đố mầy dám hó hé, làm gì thì cố mà làm cho ra hồn! Chị nghinh nghinh, gật gật cái đầu hù... Lem.
- Có phóng đại hôn đó bà? Bà nói sao quá, tin hỏng nổi. Lem nghi ngờ.
Chị tả cặp mắt của Mẹ Chồng nghe thấy mà ham - Thì ra gặp người biết xài thì đôi mắt thật lợi hại - một công được hai ba việc: Vừa nhìn, vừa ra lệnh vừa đe dọa. Khỏi động đậy cái lưỡi chi cho mệt. Về cái khoản nầy Anh Hai thua xa, tài cán ổng bi giờ Lem mới thấy thật tầm thường.
Mẹ chồng của Chị uy quyền nhất nhà, uy tín nhất dòng họ và quyết đoán, khi định chuyện gì khỏi ai bàn cãi, cứ theo ý chỉ mà làm - kết quả hay hậu quả đã có Bà bao thầu lo liệu.
Bà đâu cần học cao hiểu rộng bằng cấp nầy nọ cao xa, phong cách vẫn quí phái oai nghiêm như thường, lời nào rớt ra người ta đều nghe răm rắp. Chữ nghĩa không nhiều chất đống như con cái, chỉ đủ để mần sơ sơ mấy lá đơn và cái câu Bà viết chai tay trong đời là:
“Tôi xin cam đoan lời khai trên đây là đúng sự thật, nếu có gì sai trái, xin hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật”.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

LEM - 47 - CHỊ BA NỘ

Những lá thư qua qua lại lại thường xuyên của hai chị em đã tạo cho Lem một phản xạ, cứ đi đâu về là đôi mắt nó sục sạo rà từ ngoài vô tới bếp, sợ ông đưa thư thảy nhầm vào góc nào đó hay mấy đứa em vứt bừa vô cái hóc bà tó rồi quên, không bắt kịp diễn biến tình hình nơi xa xôi cách trở của Chị, nó thấy bứt rứt không yên lòng. Những lời thăm hỏi, than thở ỉ ôi, kể lể lập đi lập lại, đọc hoài Lem đâm ghiền, nhiều khi chiến nhau tưng bừng tung toé bằng đạn chữ, nhưng nó luôn mãi trông chờ mong ngóng.
Với Lem, đường đời của Chị thuận buồm xuôi gió, có chồng như chuột sa hũ nếp, tiền tài công danh sự nghiệp lên ào ào, nhưng dường như con chuột cái no nê nầy không thoả mãn, mắt liếc láo liên và cặp râu run run gian giảo mưu toan lựa thời cơ phản trắc - định kiếm hũ khác ngon hơn hay sao mà ê a bài ca chán đời, chắc là có ý đồ “gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi”. Lem nghiêng về phía người ngoài mà bênh vực, lúc nào cũng nghi ngờ dã tâm của Chị. Trong mắt Lem Chị Ba bất khả chiến bại trăm mưu nghìn kế.
- Tài tình như Chị thì có mà ăn tươi nuốt sống thiên hạ, sức mấy có chuyện bị ai ăn hiếp, đóng phim buồn hỏng nhập vai gì hết. Lem khẳng định với Chị Hai.
- Ra đời phức tạp nhiều rủi ro không lường được, tính toán được cái nầy lại mất cái khác là chuyện thường. “Dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”, cao nhân ắt có cao nhân trị. Xời! Bà Hỉ nầy toàn chơi chữ ta ơi!
- Nằm mơ đi! Bả không để mất cái gì của mình đâu, ai qua mặt được bà đó tui cùi, Chị chống mắt lên mà coi.
- Mất hay không chuyện đó còn lâu em mới biết?

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

LEM - 46 - CHỊ BA NỘ

Chị Ba làm vợ, làm dâu nhà người, gia đình Lem mất đứt một nhân khẩu. Thành viên nặng kí có máu mặt nhất nhà nhẹ nhàng hóa thành sáo, sổ lồng bay sang sông biệt dạng. Không còn ai canh chừng dạy dỗ, nhắc nhở rầy rà, hoạt động trong tự do vô trật tự, Lem cùng mấy đứa em tha hồ hư hỏng, hên là chưa gây ra hậu quả nặng nề.
Trách nhiệm với chồng con, trách nhiệm với cái bằng cấp hao tài tốn của mới lấy, trách nhiệm với vai trò “lương y như từ hay... ác mẫu gì đó” cho xã hội, tất cả đã ngốn hết ngày tháng, chị không còn thời gian và hơi sức trở về thăm lại mái nhà xưa. Lúc bấy giờ 2 người đã đùm túm lên Thành phố lớn để chớp lấy nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp cứu nhân độ thế, Lem nghi ngờ ý đồ sáng sủa nầy - trên đó có nhiều cơ hội hốt bạc làm giàu thì đúng hơn. Anh Chị ở trong cái nhà mà Mẹ Anh đã miệt mài kiện cáo, đi lên đi xuống từ trung ương tới địa phương muốn sụm bà chè mới đòi lại được. Thấy mà thèm, mấy ai được số phận an bài suôn sẽ tròn trịa như vậy? Có người lót sẵn ổ tha hồ đẻ, và Chị đẻ liền một bé trai dễ thương kháu khỉnh. Lem chỉ gặp và trao đổi với chị qua những lá thư, đóng chúng lại thành 1 xấp, gọi đó là nhật kí “bóng chim tăm cá”.
- Lá thư thứ nhất:
“Lem nè! Nhà sao rồi, Ba khỏe không, Chị Hai ổn hả, mấy em ngoan chứ, còn mầy có gì mới không? Chị đặt tên cho bé rồi, là Gia Khánh, ở nhà kêu Bi. Chị bận túi bụi không kịp thở. Mệt lắm, bé nhõng nhẽo quá, anh không biết làm việc nhà chỉ đi làm, ăn, ngủ, trực bệnh viện. Ngày xưa ít nói giờ lại càng không thèm nói. Chị độc thoại một mình hoài cũng chán, phải chi có mầy xàm xí cho đỡ buồn”... HẾT!

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

THẤT VỌNG

Khi được yêu thương và mãn nguyện, chúng ta sống trong cảm giác ngọt ngào, tâm hồn lâng lâng với biết bao xao xuyến. Hạnh phúc vô bờ.
Khi bị phản bội và bôi nhọ, lòng bừng bừng tức giận, lý trí lu mờ, mong muốn trả thù cho hả lòng hả dạ. Tôi của ngày hôm qua đã biến thành người khác. Sục sôi căm hờn.
Yêu thương và phản bội không chỉ riêng tình cảm của 2 người, nó bao trùm tất cả các mối quan hệ. Cuộc sống nầy dường như thường xuyên đối diện.
Nhưng khi thất vọng về một người, một tình cảm, một công việc, một lòng tin, một lí tưởng, chúng ta cảm thấy thế nào? Người ấy không như mình nghĩ, công việc không như mình muốn, mối quan hệ không như mình tưởng, lí tưởng không như mình tôn thờ.
Một sự phản bội trong hoà bình thân ái.
Chuyện nhỏ có thể vứt bỏ, giải quyết dễ dàng. Quay lưng là xong, nhẹ nhàng không lo nghĩ. Nhưng nếu đó là bầu trời của ta, lẽ sống của ta, cơm áo của ta, chân lí sống của ta thì phải làm sao? Buông không được, giữ không xong, sống trong thất vọng chán chường, cảm giác đắng cay u uất.

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

LEM - 45 - CHỊ BA NỘ

Chị Ba ra trường và Chị đi tuốt luốt về nhà người ta.
Không vinh quy bái tổ như thiên hạ thường làm, Chị theo chồng “bỏ cuộc chơi”, bay vù một hơi không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, chưa biết “chơi” nó ra làm sao mà không thử - Chị thiệt uổng phí cuộc đời.
Nhưng nghĩ cũng phải, mau lẹ như Chị chứ lề mề chậm rề rề như Lem thì suốt đời ngô nghê sống trong ê chề tái tê. Tương lai chói loá từ lâu chờ đợi vẫy tay chào, hỏng phóng tới chộp lấy thời cơ, để lâu rủi nó nguội ngắt nguội ngơ, mắc công hâm tới hâm lui mất thời giờ, lòng người khó đoán, thời gian vật đổi sao vời, ra tay chớp nhoáng nhanh gọn cho chắc cú, đường đi mới rộng lớn thênh thang trải đầy gấm vóc lụa là, ngu sao không bước vô liền. Cuộc sống đầy hứa hẹn được gia cố chắc chắn bởi mảnh bằng vừa xuất xưởng, ngày tháng sau nầy Chị tha hồ hụp lặn bơi trong hạnh phúc.
Bên ấy đơn phương tổ chức đám cưới cho Anh Chị khỏi cần xin xỏ, dạm hỏi rườm rà. Chị Ba chỉ cần có mặt, làm cho thiệt giỏi nhiệm vụ cô dâu, tất cả đều có người bày biện sẵn. Ba hân hạnh là khách mời đặc biệt, chị Hai lúc ấy đã khá... nặng kí, có chút ít máu mặt để tháp tùng cùng Ba đại diện nhà gái, Ái Ố đóng vai 2 vệ sĩ, thêm bà Hai cô Vàng làm nền, cán cân xui gia nghiêng chiềng chỏng gọng mém tí nữa hất Ba văng lên trời. Cũng may, nếu bày đặt lễ nghĩa, nhóm họ, rước dâu thì không biết nhà Lem xoay xở ra sao với cái ổ chuột không có nổi một dây mồng tơi để... mà rớt nầy, nhà nó có mốc xì gì để làm đám ngoài mấy cái ly mẻ. Không khéo đội ...mùng cả đám. Vậy cũng tốt - tuy hơi buồn tẻ nhưng mà khoẻ, Ba khỏi phải suy nghĩ đối phó bị người ta dòm ngó vào sự khốn khó trong cái xó của mình. Cái bếp trống phọc tội nghiệp sẽ rung rinh rúng rính khi bao nhiêu cặp mắt xỉa vào. Quan trọng là tránh cho chị Ba khỏi bị cả đám nhà bên đó xầm xì bàn tán, 4 chữ “môn đăng hộ đối” thời gian ấy bị quăng mút chỉ lên trời, nghĩ đến thôi cũng sượng cứng ngắc huống gì phun ra miệng. Ừ, “được” lép vế như vậy cũng mừng, giữ lại cho chị chút sĩ diện. Người ta biết là nghèo nhưng không tận mắt chứng kiến thì sẽ mau quên, nếu không, cái “ấn tượng mạnh” ấy đeo đẳng biết bao giờ gỡ được, sợ rằng khi đó chị mặc cái áo quý phái vào sẽ như con nhái mặc áo dài, làm sao tự nhiên không khỏi ngại ngần với những cặp mắt tò mò bươi móc... Tất cả đã vào hết bảng chiết tính của chị, sắp xếp đâu vào đấy rất hợp tình, hợp tiền, hợp lý, hợp cảnh, hợp... rơ. Khó mà chống cự.