Chị Ba làm vợ, làm dâu nhà người, gia đình Lem mất đứt một nhân khẩu. Thành viên nặng kí có máu mặt nhất nhà nhẹ nhàng hóa thành sáo, sổ lồng bay sang sông biệt dạng. Không còn ai canh chừng dạy dỗ, nhắc nhở rầy rà, hoạt động trong tự do vô trật tự, Lem cùng mấy đứa em tha hồ hư hỏng, hên là chưa gây ra hậu quả nặng nề.
Trách nhiệm với chồng con, trách nhiệm với cái bằng cấp hao tài tốn của mới lấy, trách nhiệm với vai trò “lương y như từ hay... ác mẫu gì đó” cho xã hội, tất cả đã ngốn hết ngày tháng, chị không còn thời gian và hơi sức trở về thăm lại mái nhà xưa. Lúc bấy giờ 2 người đã đùm túm lên Thành phố lớn để chớp lấy nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp cứu nhân độ thế, Lem nghi ngờ ý đồ sáng sủa nầy - trên đó có nhiều cơ hội hốt bạc làm giàu thì đúng hơn. Anh Chị ở trong cái nhà mà Mẹ Anh đã miệt mài kiện cáo, đi lên đi xuống từ trung ương tới địa phương muốn sụm bà chè mới đòi lại được. Thấy mà thèm, mấy ai được số phận an bài suôn sẽ tròn trịa như vậy? Có người lót sẵn ổ tha hồ đẻ, và Chị đẻ liền một bé trai dễ thương kháu khỉnh. Lem chỉ gặp và trao đổi với chị qua những lá thư, đóng chúng lại thành 1 xấp, gọi đó là nhật kí “bóng chim tăm cá”.
- Lá thư thứ nhất:
“Lem nè! Nhà sao rồi, Ba khỏe không, Chị Hai ổn hả, mấy em ngoan chứ, còn mầy có gì mới không? Chị đặt tên cho bé rồi, là Gia Khánh, ở nhà kêu Bi. Chị bận túi bụi không kịp thở. Mệt lắm, bé nhõng nhẽo quá, anh không biết làm việc nhà chỉ đi làm, ăn, ngủ, trực bệnh viện. Ngày xưa ít nói giờ lại càng không thèm nói. Chị độc thoại một mình hoài cũng chán, phải chi có mầy xàm xí cho đỡ buồn”... HẾT!
Bực ghê, đang đọc ngon trớn, thắng cái rét muốn té nhào. Bà nầy thiệt tình, Ba Má cho học chi nhiều mà rặn ra được có bi nhiêu. Biết vậy xúi Ổng Bả để Chị dốt cho rồi.
- Lá thư thứ kế:
“Lem ơi! Cả nhà vẫn khỏe hả? Trên nầy chị cũng khỏe. Nhớ nhắc Ba ăn uống đầy đủ, đừng để nhiễm lạnh. Vài hôm chị gửi thuốc bổ về cho.Coi chừng mấy đứa nhỏ đàng hoàng nha em. Chị không về được, trên nầy nhớ nhà lắm, mấy hôm nay tâm trạng nặng nề rất là buồn, bé Bi mọc răng khóc hoài, suốt đêm chị trực nhưng không được ngủ, mệt và chán, phải chi có Lem ẵm cháu thì đỡ quá”... HẾT.
Vô duyên ghê. Tưởng gì, không ai bồng con cho bả nên bả mới nhớ mới buồn chán - Bà làm ơn đi, có tiền thì mướn người phụ giúp, gồng mình chịu trận rồi rên la, mệt bà nầy ghê! Lem lầm bầm cả buổi, nó làm sao lên đó giúp Chị cho được mặc dù ruột nóng như hơ, mấy đứa ở nhà không có Lem thì không xong. Xem ra nó cũng quan trọng quá trời. Lem viết thơ “rầy” chị một hơi, biểu chị tùy cơ ứng biến, tức cảnh sinh tình... hình. Thông minh quá sao mấy chuyện nhỏ như đồ bỏ cũng không sáng tỏ.
- Lá thư kế kế:
“... (điệp khúc thăm hỏi)... Lem ơi, làm như dễ cho người lạ vô nhà lắm, Ổng không chịu mầy biểu tao làm sao? Coi vậy chứ khó khăn lắm, không đơn giản như mầy nghĩ, không chồng như cưng thiệt là sướng, muốn làm gì làm không ai cự nự kiếm chuyện, chị giờ như cái máy, trong bệnh viện thì tất bật, về nhà làm bạn 4 bức tường, ôm con cho ăn uống rửa ráy vệ sinh, hát nghêu ngao ru nó ngủ, đôi lúc mệt muốn khùng, Chị thấy mình gần... giống mầy rồi”... HẾT!
Trời! Tức là nói Lem mát dây. Cái bà nầy cà chớn ghê, thiệt tình hết nói nổi, “chống lầy” mới hơn một năm mà giọng điệu nghe mất hứng, chán đời - rên gì mà rên, có chồng nhà giàu, học giỏi, yêu dai, đẹp trai vậy mà còn ọ ẹ. Ở trong phước không chịu hưởng, cứ mê ngủ mộng du, còn nói giống mình... khùng, đánh cho bà tỉnh mới được. Nổi máu giang hồ, Lem viết thư la lói um trời, chấn chỉnh dạy đời Chị liền.
- Lá thư kế kế kế:
“... Mầy biết gì mà nói nhiều vậy? Dốt thì dựa cột mà nghe, im lặng tiếp thu cho thiên hạ nhờ. Không hiểu gì hết bày đặt tài lanh, chuyện đời phức tạp, đẹp trai giàu có, mấy thứ đó đâu quyết định được tất cả. Trong chăn mới biết chăn có rận, đầu nào chí đó, nhào vô rồi mới biết đá biết vàng. Thấy vậy có khi không phải vậy, liệu lo cái thân mình đi, chưa vô vòng nào hết, chỉ biết nói giỏi! Nghèo mà vui còn hơn có tiền mà bùi ngùi. Biết chưa đồ ngốc”... HẾT.
Bị chị mắng mỏ cả khúc trong lá thư ngắn ngủn nhưng Lem không bận tâm hờn giận chút nào, nó chỉ thắc mắc - Gạch dưới mấy chữ đó có ý gì? Rận với Chí, dám nói Anh là mấy con hút máu thấy gớm ấy sao? Chắc bà nầy điên nặng thật rồi.
Và Lem quy tội Chị - Tham lam quá chứ gì! Đã vậy còn xài xể, khi dễ mình nữa chứ. Đứng núi nầy trông núi nọ có ngày hụt chân té xuống thung lũng mù sương nha bà. Hậm hực suy tính mấy ngày liền, rà soát chung quanh mình xem có cái vòng nào để nhảy vào thử liền lấy thành tích rồi nói chuyện với bả cho bả hết coi thường.
Chị Hai sau khi nghe chuyện có vẻ thông cảm.
- Tội nghiệp nó, một thân một mình. Chắc có nỗi khổ gì đó Lem à, cuộc đời đâu trọn vẹn như mình muốn.
- Xời! Muốn gì nữa, bả hơn người ta biết bao nhiêu, sướng thấy mồ còn than. Đòi hỏi thấy sợ! Nói mấy lời nầy là Lem đang liên tưởng đến thân phận “con chàng hiu” của mình.
- Em đó! Đừng tưởng có chồng đẹp trai nhà giàu thì ngon mà ham nha. Đời mà, làm sao biết được hết chuyện gì là chuyện gì.
“Chuyện gì là chuyện gì” là cái gì? Nói trớt quớt vậy cũng nói, chị Hai cũng mù tịt mà bày đặt giải thích lòng vòng.
- Khi yêu người ta, được người ta yêu, đám cưới, có con. Mãn nguyện rồi có gì phải phàn nàn, người ta hát “tôi xin người cứ gian dối, nhưng xin người đừng rời xa tôi...” yêu là phải như vậy mới là yêu. Mới có chút cực nhọc tí đã la làng. Người gì yếu nhớt. Lem lớn tiếng giải nghĩa, hôm nay nó cho Chị Hai biết mình không phải là tay mơ trong chuyện tình ái đâu à.
- Hát hò là một chuyện, thực tế là một chuyện, ai cũng nói hay được hết nhưng làm chưa chắc ra hồn. Hứ! Cứ gian dối hả? hoặc là mình yêu quá mà bất lực, dưới cơ người ta nên buông xuôi thây kệ, nếu không thì chiến tranh nóng chiến tranh lạnh đủ kiểu chứ ở đó mà xin... cứ gian dối. Tào lao. Chị Hai làm một hơi không kịp thở.
- Tình yêu cao cả thần thánh là vậy, yêu như 2 bà chưa chắc là yêu đâu nha.
- Cao cả cái cục c... heo! Chị Hai trề môi chửi.
Nói chuyện tình yêu với chị Hai uổng công, sẽ làm hoen ố bức tranh yêu đương lãng mạn trong đầu Lem mất. Không thèm tranh cãi với bả, bả bị ám ảnh bởi cái lưỡi của anh Hai nên tình yêu với bả giờ chỉ toàn là heo và heo. Phàm tục hết chỗ nói.
Tiếp tục liên lạc với Chị Ba cũng là những lá thư thăm hỏi với mấy chữ hiếm hoi.
Rất lâu sau đó Lem lại nhận thư của chị, ngạc nhiên ghê khi mở ra - lần nầy thư hơi dài. Nó mừng vì được đọc thêm nhiều chữ.
“... Chị nhớ Ba Má, nhớ chị nhớ các em, nhớ căn nhà rách của mình, nhớ thửa ruộng xanh mướt ở quê, nhớ bụi chuối sau hè, nhớ mấy con gà con vịt, nhớ luôn cả con bù tọt chiều đến là kêu rân trời. Chị ước gì mình trở lại như ngày xưa, chúng ta cùng ăn cùng ngủ cùng vui đùa gây gổ. Lúc đó nhà mình thiếu ăn thiếu mặc nhưng có dư nụ cười, thật vô tư với tâm hồn phơi phới. Lem ơi, chị thèm hít thở cái mùi cỏ của không khí quê mình, mùi hương trầm nồng nàn bên mộ, muốn về ngồi chơi với Má và Ông Bà, ở đó nhìn qua ao bom có mấy tổ chim lủng lẳng in trên mặt nước, thích nhất là khi gió lồng lộng thổi, chúng đong đưa như muốn rớt và đám lá tre vuốt ve nhau kêu xào xạc. Những con chim nhảy nhót hót véo von, chúng bay đi bay về tìm mồi cho bầy con đang hả họng chờ đợi kêu ríu rít. Chị muốn cầm lấy tay Ba mà hôn, vuốt làn da sần sùi nhăn nheo trên mặt người. Chị muốn trồng tặng Má vài bụi hoa mới. Đơn giản quá mà sao không làm được. Ba ơi! Đừng buồn con nha Ba, Ba ráng giữ gìn sức khỏe, con sẽ tranh thủ về thăm Ba, chưa biết ngày nào nên con không dám hứa chắc...”
Lem xem thư mà tưởng như đang đọc bài “tập làm văn” tả cảnh hồi nhỏ của chị mình. Không ngờ bả tình cảm tràn trề lênh láng dữ, thấy cứng cựa vậy mà viết thư nhão nhoẹt, đọc xong Lem thừ người cằn nhằn - Ôm con nhảy lên xe là về, có gì khó khăn, bà nầy quan trọng hóa vấn đề, chuyện đâu có lớn mà rỉ rả nghe rầu thúi trời thúi đất...
chị đang buồn, đang cô đơn hay có chuyện gì đó em à. Chuyện này làm chị nhớ một người bạn của chị, dân tỉnh, tốt nghiệp ĐH đàng hoàng. Về làm dâu nhà người ta, họ không cho đi làm, ở nhà cơm nước như con sen vậy đó. Chị ba còn may mắn được đi làm chắc vui hơn...
Trả lờiXóaCoi bộ Lem cũng khắt khe với chị Ba quá. Kêu là khó tính hay khó chịu được đây.
Trả lờiXóaMà hồi nào giờ không nghe anh Ba hỏi thăm gì Lem sao?
Trăng Quê: Độc lập sẽ tự do hạnh phúc Chị há.
Trả lờiXóaNhưng sao họ không cho mà chị ấy cũng chịu?
Nếu tự nguyện chắc đở ấm ức...
Anh Đỗ: Anh Ba Lem có thèm để ý tới con nhỏ lóc chóc lao chao xấu đau mà còn quạu ...hihi.
Trả lờiXóa