Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

LEM - 48 - CHỊ BA NỘ

Ánh mắt ấy lúc nào cũng lạnh lùng, bén như dao cạo râu.
Không cần nói, chỉ cần lia từ điểm nầy sang điểm khác là ánh mắt ấy khiến cho người đối diện phải biết nhúc nhích thế nào cho đúng.
- Đố mầy dám hó hé, làm gì thì cố mà làm cho ra hồn! Chị nghinh nghinh, gật gật cái đầu hù... Lem.
- Có phóng đại hôn đó bà? Bà nói sao quá, tin hỏng nổi. Lem nghi ngờ.
Chị tả cặp mắt của Mẹ Chồng nghe thấy mà ham - Thì ra gặp người biết xài thì đôi mắt thật lợi hại - một công được hai ba việc: Vừa nhìn, vừa ra lệnh vừa đe dọa. Khỏi động đậy cái lưỡi chi cho mệt. Về cái khoản nầy Anh Hai thua xa, tài cán ổng bi giờ Lem mới thấy thật tầm thường.
Mẹ chồng của Chị uy quyền nhất nhà, uy tín nhất dòng họ và quyết đoán, khi định chuyện gì khỏi ai bàn cãi, cứ theo ý chỉ mà làm - kết quả hay hậu quả đã có Bà bao thầu lo liệu.
Bà đâu cần học cao hiểu rộng bằng cấp nầy nọ cao xa, phong cách vẫn quí phái oai nghiêm như thường, lời nào rớt ra người ta đều nghe răm rắp. Chữ nghĩa không nhiều chất đống như con cái, chỉ đủ để mần sơ sơ mấy lá đơn và cái câu Bà viết chai tay trong đời là:
“Tôi xin cam đoan lời khai trên đây là đúng sự thật, nếu có gì sai trái, xin hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật”.
Tô đi tô lại bao nhiêu đó hàng nghìn lần, thề thốt mãi trong những bản tường trình, khiếu nại, kiện cáo từ lúc chồng mất tích đến khi lên đèo xuống ruộng đòi công lí của cải, xin xỏ vò võ... trong thời gian kéo dài như thế, không bị nó ám ảnh “tương tư” mới là lạ. Khi đó, đêm về là Bà bị ác mộng quấy rầy, mắt nhắm mà miệng thì lép nhép câu “thần chú” đó làu làu. Bây giờ dù biển yên sóng lặng, thỉnh thoảng tiếng ú ớ vang lên giữa đêm khiến cả nhà choàng tỉnh hết hồn. Quá khứ bầm dập, bị oan ức giày xéo tâm can nên sự đa nghi đã ăn sâu vào tận xương tủy, nhìn đâu đâu cũng nhiều nghi vấn, những nguy hiểm khó lường đang lấp ló rình mò tấn công. Chú ý dòm ngó, lắng nghe động tĩnh để gồng mình đối phó, Bà luôn trong tư thế sẵn sàng.
Chị Ba gom hết những mưu mẹo mánh khóe, ra sức bợ đỡ nịnh nọt để lấy lòng mẹ chồng nhưng vô phương. Bị thiên hạ lừa gạt nhiều quá hay sao nên không tin bất cứ ai ngoài con trai, báu vật duy nhất trong đời. Đó là phớt tỉnh Ăng - Lê hay khinh người? Chỉ Bà mới rõ. Chẳng bận tâm nhiều đến thiên hạ, không cần người khác hiểu mình thế nào và cóc muốn biết cảm giác của ai đó ra làm sao. Khi đang trình bày chuyện gì với Bà, nhìn thấy phía trước là cái lưng thay vì cái mặt thì đủ hiểu - Hết chuyện, đủ rồi! Lời lẽ, hơi hám giữ lại dùng để trang trí góc nhà nếu đủ sức thổi mấy cái mạng nhện trên đó rung rinh lay động coi chơi. Nếu còn ấm ức thì hãy trình bày với... ngón chân cái của mình phía dưới.
Bà không hung dữ, không ác độc, không nham hiểm cũng không bỏn xẻn keo kiệt ngược lại rộng rãi hào phóng. Bà cũng không moi móc khó dễ bất cứ ai càng không nhiều lời phàn nàn, rầy rà. Bà và Má Lem tính nết hoàn toàn đối nghịch. Má sôi nổi, hừng hực khí thế, từ sáng đến chiều tía lia, tay bằng miệng miệng bằng tay, hoạt động liên tục, luôn kiếm chuyện gấu ó với mọi người. Bà lại điềm đạm lặng lẽ, không nói không rằng, ung dung tự tại, thứ gì cũng không khiến cho Bà vui mừng lúng túng hay ngạc nhiên dao động ngoại trừ dính dáng đến quý tử của mình. Bà chai sạn, đừng tưởng hiền lành điềm đạm mà xỏ mũi chơi gát, khi "tham chiến" đụng độ mới tá hỏa, mang vết thương chạy dài còn không dám oán trách nửa lời - Nhưng thật ra họ rủa sả gì trong bụng, trời cũng... chưa chắc biết.
- Rủng rỉnh tiền sướng thiệt, nó là sức mạnh vô địch khó mà chống cự. Lem thèm thuồng.
- Đâm hơi quá Lem ơi!
- Có Mẹ chồng như vậy ngon lành quá xá cỡ, đúng là tu mấy kiếp. Lem lại tấm tắc.
- Đừng thấy vậy mà mừng, đụng chuyện mới biết. Đôi khi chị lại muốn bị làm phiền, bị rầy la mắng mỏ, bị soi mói dòm ngó la hét mà không dám... thử.
Tội nghiệp ghê, nhưng Lem trợn trắng.
- Chị đó! Bệnh nặng rồi, mạnh khỏe yên lành không muốn, muốn ba đào biển động. Khùng! Nói nghe mắc cười ghê!
- Thì cười cho đã đi, hì hì! Chị cũng cười theo mà... méo xẹo.
Cười gì mà cười! Làm sao cười nổi khi cả 2 mẹ con đều y chang nhau. Hai bóng ma hờ hững giữa ban ngày. Bóng trẻ thì thoáng qua thoáng lại và mất hút trong hang. Bóng già lại chợt đến chợt đi rồi biến mất ngoài đường. Bà thường xuyên đi vắng. Chắc nhà nhiều quá nên phải qua lại trông coi kiểm kê chăng? hay là nơi chốn nào đã hấp dẫn, quyến rũ dụ dỗ Bà? - Chị đoán già đoán non đoán mò nói bậy chứ sức mấy mà biết. Cũng may, lọt ra được đứa con nít để ê a, khóc lóc vui cửa vui nhà, được bận bịu trò chuyện nâng niu dỗ dành, nếu không thì Chị cũng thành cái bóng ma thứ 3 lạng tới lạng lui từ trước ra sau và ngồi lì đâu đó.
Ngày qua ngày, Chị cố chứng minh cái toàn tâm toàn ý của mình, rất yêu anh, thật sự yêu quý nể phục Mẹ chồng, tình đó được trộn thêm nghĩa đời mà 2 người ấy ban tặng nên tăng vọt lên nhiều lần. Chị muốn san qua sẻ lại, vun đắp tiện thể trả dần"nợ" cũ nhưng không ai để ý mà cho cơ hội.Tìm cách cho mọi người vui vẻ, chứng tỏ ta đây dư sức đem tiếng cười đến cả nhà, sáng chế đủ trò để thay đổi không khí. Giỏi giang như Chị có gì khó, vậy mà họ chỉ lờ đờ hùa vô lấy lệ. Quê cô đơn, mất hứng, hụt hẫng, hụt hơi nên mệt... nghỉ chơi luôn. An ủi là còn có đứa con vỗ tay tán thưởng.
Thi thố tài cán múa may, cóc biết người ta có cảm nhận được tâm ý của mình không, nếu có thì được mấy phần trăm? Khán giả tỉnh queo, thờ ơ giống như tất cả phải “là như vậy” vì nó vốn luôn luôn “là như vậy”, Chị tất nhiên phải chấp nhận “là như vậy” cứ thế mà “là như vậy”,quậy cho lắm thì cũng "là như vậy".
Con người và cuộc sống của Chị lơ lơ lửng lửng bồng bềnh trên một con sông lơ đãng không biết nước lớn hay ròng. Nằm ngửa giữa dòng nheo mắt nhìn mặt trời chói chang rực rỡ, tưởng bở đó là ánh sáng thiên đường vui mừng khôn xiết, theo thời gian chợt cảm thấy bị hơ nóng và ngày càng bỏng rát. Nhìn kĩ lại - Hình như nó đang thiêu sống mình dần! Nhúc nhích không được, vùng vẫy không xong. Phía trên là trời xanh cao rộng lồng lộng gió thổi mây trôi nhưng không dám gắn cánh để bay, phía dưới mênh mông bí hiểm lại không có không khí để hít -lạng quạng tiêu đời, lội hoài không đi, hên là chưa chìm nghỉm. Thôi thì cứ thế thả trôi đừng lôi thôi, tới đâu thì tới, đi đâu thì đi. Mặc kệ!
Cái bức tranh chị sơn phết cho Lem xem đậm màu tang thương bế tắc. Bà nầy có tài vẽ vời thêm thắt thấy ớn!
- Cuộc sống hôn nhân không như thuở hẹn hò yêu nhau. Người ta khi đó phải chinh phục người, chứng tỏ mình và tò mò tìm hiểu, tìm kiếm những thâm sâu bên trong lẫn bên ngoài nên lúc nào cũng hừng hực nóng máu nhiệt tình. Khi nhập cục, ván đóng thuyền thì khác, đâu đã vào đó, tất cả đều phơi ra, bày biện sẵn, gạo thành cơm nên cứ dọn mà ăn, ăn hoài, ăn mãi, ăn suốt... hết đời.
Những ý nghĩ của Chị cũng sặc mùi bất mãn cá nhân, Lem thấy không đáng tin chút nào.
- Ai “chống lầy” cũng vậy hả? Chị Hai đâu có vậy đâu? Lem thắc mắc. Theo như lời 2 bà chị, nó nghĩ cuộc sống hôn nhân là sa lầy trong bể khổ và lội lủm chũm, chống chọi trong đó đến hơi thở cuối cùng.
- Người khác ra sao làm sao biết, nhưng chị thấy vậy chắc là vậy!
- Sao bà không hỏi thử người khác xem.
- Thì mấy đứa nó cũng chửi chồng, cũng bù lu bù loa, than thở trách móc khóc lóc hoài, nhưng qua ngày lại cười hề hề như không.
- Bà có vậy không?
- Bệnh viện dán nhãn nhà chị là gia đình hạnh phúc kiểu mẫu, chính xác quá chứ! Chị cười nhưng ánh mắt buồn buồn.
Trách nhiệm với công việc, công danh, công cán, công cộng, công đoàn và... công xá đã nuốt anh trụm lũm - Chị lúc nào cũng nhủ với lòng như thế để tự trấn an mình khi cảm thấy bị bỏ bê lơ là. Thật ra Anh rất tốt, không ngược đãi cũng không hề phiền hà gì ai. Anh ung dung mãn nguyện trong cuộc sống thường ngày, có điều Anh như có một cái kén mơ hồ, kín đáo ẩn trong đó suốt, chỉ có Anh mới biết nơi ấy chứa những bí mật gì.
- Chị cảm nhận và tìm cách tiếp cận nhưng bó tay tức giận vì không cách nào vào được không phận. Lem cười hì hì khi chọc ghẹo Chị như thế.
- Anh không như trước mà biến thành người khác rồi.
Không rủ rĩ với bả nên bả biến ổng thành người khác. Có nhầm lẫn không đây, nhận xét sai bét vậy cũng nói. Người nầy thì làm sao biến thành người khác cho được, thật phi lí hết sức.
“Bên cạnh chồng hằng ngày nhưng lại thấy càng ngày càng xa - nhìn sờ sờ đó, rờ được, nắm lấy được lại như cách biệt mù khơi. Bù lại, được hoàn toàn tự do độc lập, cứ việc sống theo ý mình. Nhưng nếu có gì đó không thích, không vừa lòng thì những ánh mắt biết nói sẽ lên tiếng, giống như hứng những gáo nước đá tạt vào mặt, lúc ấy mới chợt tỉnh ngộ giật mình”. Những lời tâm tình của Chị làm cho tâm trí Lem hỗn độn hồ đồ. “Chống lầy”rắc rối phức tạp vậy ở giá cho rồi!
Với những làm vợ khác thì đó là cuộc sống thoải mái đáng đồng tiền bát gạo đâu dễ có, đó cũng là ao ước khát khao của nhiều người cho rằng mình đang đeo cái gông hôn nhân. Anh thừa biết đã hào phóng với Chị rất nhiều thì Chị cũng nên tự biết thân biết phận, đừng mong mè nheo đòi hỏi thêm điều gì. Bao người muốn mà không được!
Thật đau đầu nhức óc với những người trí tuệ nầy, những suy diễn của Chị làm Lem suy nghĩ đến khờ người, đêm nó cứ mất ngủ hoài vì bận... suy tư. Có đứa em như Lem mà không cưng là có lỗi vì nó đã hy sinh quá nhiều.
Còn mong gì hơn thế? Đúng! không cần phải có nội công thâm hậu Chị cũng vượt qua những trở ngại nhỏ xíu như con cuốn chiếu đó dễ ợt, sẽ vô vàn hạnh phúc với những gì đang có. Hoàn cảnh bên chồng ra sao, không khí nóng lạnh thế nào, dù không được líu lo trò chuyện, không được khua môi múa mép thì - Vào bệnh viện đấu láo với mấy bà chằn kia đi, thiếu cha gì! Theo như lời Lem "chỉ dạy" là vui cửa vui nhà.
Chị thông minh biết người biết mình, những khó khăn trên chẳng đáng kể, sao phải phiền não, với Chị là đồ bỏ, nhầm nhò gì ba thứ lẻ tẻ đó. Nhưng lí do gì mà lúc nào Chị cũng nặng nề u uất?
Sau nầy qua một khúc thời gian dài khai thác từ từ, moi móc từ từ, xét hỏi từ từ, Lem khám phá ra nguyên nhân vụ án và tại sao Chị bi lụy sầu tư, giận cá chém thớt. Thì ra đau khổ và ấm ức vì có một thứ “Chị rất muốn và luôn luôn muốn nhưng người đáp ứng được thì không thể, còn người có thể thì lại không được, người không được, không thể thì lại có thể... ”- Ôi thôi, cả một đống dây nhợ bùi nhùi, phải nói lại cho rõ thì người ta mới hiểu được. Lem la làng.
Đó là cái giống khỉ khô gì mà làm cho người ta ăn không ngon, ngủ không yên đứng không xong ngồi không được vậy hả...?

1 nhận xét:

  1. Đúng ra khi có tiếng con nít bi bô trong nhà, ba người lớn sẽ gần thêm lại với nhau hơn thì hay biết bao.

    Trả lờiXóa