Tại sao có những điều lúc nào ta cũng nghĩ đến mà không bao giờ dám nói ra? Tại sao ta cứ giả vờ như không biết tới trong khi lòng nóng như lửa đốt.
Từ bao giờ đã như vậy rồi và chúng ta cứ mãi ngây thơ chôn dấu những điều muốn nói, muốn đòi hỏi.
Không phải ai sinh ra đời cũng được một cuộc sống viên mãn. Được như vậy hạnh phúc biết bao nhiêu và ta thật lòng chúc phúc.
Nhưng buồn thay có nhiều cuộc đời không như ý, sống lắt lay qua ngày không dám nghĩ gì, có nghĩ cũng không dám nói, có nói cũng không dám làm để tìm một chút đổi thay
Tại sao chúng ta chôn giấu những cảm xúc thật thà nhất của chính mình, và bao nhiêu người nhìn nó với cặp mắt đầy nghi kị,e dè.
Chúng ta sống quá lâu trong cái kén của mình với bao nhiêu lề lối, chuẩn mực, phép tắc. Có ai dám vượt lên phía trước, ở đó không biết cái gì đang chờ đợi, chỉ biết nhìn mà tưởng tượng viễn vông.
Bao nhiêu nỗi lòng, bao nhiêu tâm sự chôn chặt tận đáy lòng, nếu có nói được thì cũng chỉ là những lời thanh cao, hoa mĩ.
Rồi cũng sẽ qua đi, rồi cũng sẽ trở thành cát bụi, rồi tất cả sẽ biến mất trên trái đất nầy, Vậy bây giờ hãy nói đi dù chỉ một lần điều mình mong muốn nhất.
Hãy mở ra cho mình một cánh cửa nhỏ, để thỉnh thoảng lấp ló hít chút khí trời mát lạnh, đón làn gió mát giữa trưa hè nóng bỏng, cảm nhận những giọt nước mưa rơi tràn trên mắt và ngắm trời, trăng và các vì sao sáng.
Có những điều lúc nào ta cũng nghĩ đến nhưng không lúc nào dám nói ra... mà là cái gì vậy?... thật tình... tôi cũng không dám nói…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét