- Lem à! Dạo nầy thấy bà khác lắm đó.
- Khác chỗ nào?
- Chỗ nào cũng khác, từ trên xuống dưới.
- Đẹp phải không? Lem cười mỉm chi.
- Còn xa lắm mới xài chữ đó, bà là vua tưởng tượng. Đừng có ham. Cái môi dưới Minh trề ngược.
- Vậy khác giống gì?
- Vẹo quá chứ gì, coi hỏng được. Cái đầu khét nắng của nó lắc lắc kết hợp với cái mỏ, nhìn thấy ưa hỏng nổi.
Thằng quỷ nầy có lộn không đây, bồ của nó ẽo à ẽo ợt, bày đặt phê bình chê bai người khác.
- Vẹo cỡ Mộng Dừa hong?
- So vậy đâu được, người ta sinh ra đã thế, còn mình đột biến - khác xa.
- Mốc xì! Cũng từ khỉ mà ra.
Học thuyết Đac-Uyn Lem vừa "hấp thụ" nói rõ ràng như thế. Tất cả đều là những con khỉ cao cấp, sau một quá trình sàng qua lọc lại dài sọc mà thành con người... lộn xộn ngày nay. Nhưng làm khỉ coi bộ sướng, con nào cũng như con nấy, không cà nanh: xấu đẹp, giàu nghèo, sang hèn, cao thấp, không tô vẽ thêm thắt đủ thứ: Quần áo, cao lương mĩ vị, nhà cao cửa rộng tiện nghi hiện đại... v.v - mệt xác thêm, rắc rối thêm chứ ích gì. Đâu có yên, còn đánh giết nhau vỡ đầu sứt trán để giành giật, đua chen. Làm khỉ không phải đi chợ hay quán xá tốn tiền, ngoài mấy món ăn chay bất cần nấu nướng, chúng chỉ việc chơi đùa nhảy nhót, rảnh thì bắt chí cho nhau - khỏe re. Làm người hay làm khỉ thì chỉ một trận cuồng phong, sóng thần là quét sạch ráo trọi, hay ho gì? Lem gân cổ thao thao bất tuyệt.
- Ừ! Giỏi lắm, vô trỏng ở đi.
- Trỏng nào?
- Thì trong rừng, nhập bầy với tụi nó hưởng hạnh phúc, ở đây la ó om sòm. Khoác lác nhiều chuyện hỏng sợ chúng quánh bờm đầu.
- Làm gì quánh tui? Lem trợn mắt...
- Cái tội ngu, đi học cho đã CỐT KHỈ CŨNG HOÀN CỐT KHỈ. Làm người khó chứ làm khỉ dễ ợt, ai cấm.
- Chừng nào thành khỉ hết cả đám tui làm liền. Ngu chứ đâu có khùng làm con khỉ cô đơn, cùng vô trỏng cho vui hén? Lem toét miệng, đi với Minh bất cứ đâu nó cũng thấy an toàn.
Thường ĐƯỢC gọi là khỉ già nên việc vô rừng ở với chúng đối với Lem là chuyện nhỏ. Nó sẽ không phải tìm xem ai xấu hơn nó để tự hào, ai có dáng dấp thanh tao quý phái xinh xắn hơn nó để vừa thèm thuồng vừa tức tối.
- Tui biết!
- Biết gì nói nghe.
- Bà đang ghen tị với bồ của tui. Đúng không.
- Bậy bạ, bậy bạ... Lem chối bai bải.
Mình nhìn lem, nhìn thật lâu,nhìn lom lom vào mắt nó không chớp - Cái thằng nầy bị gì rồi, sao mắt nó đứng tròng? Định làm gì với cái nhìn nầy đây, bộ tính ngoại tình sao?
- Gì vậy cha nội? ghèn trong đó chứ gì mà dòm dữ vậy? Lem chớp chớp mắt tưởng bở.
- Tui thấy một người.
- Người nào?
- Giả khờ với tui hả, qua mắt tui hả, lấy vải thưa che mắt thánh hả, nai vàng ngơ ngác hả?
Bà đang mê say đắm đuối ai? Nói!
- Sao biết... hay... vậy? Lem ngập ngừng, đậy kín như bưng mà nó cũng đánh hơi được, thính ghê ta, nó mà chọc quê chịu gì nổi.
- Bà đó, bà không phải là bạn tui, giấu giấu giếm giếm như con mèo dấu cứt. Minh hậm hực hạ giọng.
Trời, dám nói bạch mã hoàng tử là cục... ấy sao. Quá lắm, nó tưởng mình là ai? Là cục gì?
- Nói năng đàng hoàng chút, đồ... hồ đồ.
- Bênh vực hé! Còn bà đồ... điên rồ.
- Sao điên, chỗ nào?
- Ngơ ngơ ngẩn ngẩn tốn bao nhiêu thời gian, có gì thì nói cho tui biết, giúp được tui giúp, nín như nín... đờ... Nói tới đây Minh cười khì, may phước là nó bỏ bớt, nếu không Lem cho nó một chỏ.
- Có gì đâu mà nói, mà có nói cũng thế thôi, sức mấy mờ ông làm gì được, người ta ở cõi trên ông ơi! Lem thở dài.
- Nó tửng hả?
- Ông tửng thì có, tức là người ta ở trên cao, tay tui cụt ngủn sao với tới.
- Xời, hỏng nói tui, tui lấy ná bắn một phát rớt xuống cho bà lụm.
- Dễ rớt như vậy thì tui bắn lâu rồi, đợi ông sao?
Lem sau thời gian dài ủ mối tình câm đến nóng chảy tè le cũng phải hạ nhiệt, bốc hơi cho nhẹ lòng, cảm giác lâng lâng rần rần khó chịu không mò đến thường xuyên nữa, từ từ đáp xuống mặt đất chứ, ở trên mây hoài treo mỏ sao?
Nó đã nguôi ngoai, nhưng khi ngồi không vơ vẫn thì nhớ, như nhớ một giấc chiêm bao xa vời, nếu tình cờ giáp mặt thì tim nó chồm lên nhảy đồm độp, tay chân rụng rời. Lem tự hỏi sao mình kì cục, không tiếp xúc, trò chuyện với người ta giây phút nào mà tự dưng mê mẩn trong lòng - Ba mình thương mình, lo lắng cho mình CẢ ĐỜI, nhưng MỘT NGÀY nhớ nhiều lắm được 1 lần, còn thằng cha lạ hoắc lạ quơ cha căng chú kiết ở đẩu ở đâu, hể rảnh là cái bản mặt chả cứ hiện lên rõ mồn một. Đúng là KHÔN NHÀ DẠY CHỢ.
Nghĩ vậy Lem thấy mình thông thoáng... sáng sủa hơn, bớt u u mê mê, nó thong thả tâm sự trút sạch nỗi lòng với thằng bạn nối khố. Khi tĩnh tâm thì câu chuyện Lem kể đượm nhiều mùi vị của mắm muối đường bột ngọt. Lem tô trét thêm thắt, chứng minh sự trong sạch, vô tội của mình hòng kiếm chút thương cảm, để khỏi bị Minh mắng nhiếc. Vừa nghe xong Minh dội cho một thùng nước đá liền xì:
- Đồ mê trai! Nhẫn tâm ghê, Minh phán liền khỏi suy nghĩ.
- Thôi nha! Hôm nay tặng ĐỒ cho tui nhiều rồi nha. Lem quê đỏ mặt - đã nói mà, thế nào cũng bị chửi.
- Ham hào nhoáng, trọng sắc đẹp, cộng thêm ngu thành ra là mê trai.
- Nặng à nha! Quê à nha!
- Bà có biết câu: Nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại không?
- Hỏng biết, tui phá ai, hồi nào?
- Bản thân bà!
- Bụi đời mà cũng thâm sâu quá hé. Tui làm gì tui?
- Sống không ra sống, chết không ra chết, vật vờ.
- Nói cho quá, choáng chút đỉnh mờ. Chửi tui dữ vậy?
- Chứ gì nữa! Thôi được, hết hè tui sẽ giúp đỡ, cho bà tiếp cận người ta để thỏa mãn máu dê xòm của bà. Trả nợ cũ luôn thể. Nói xong Minh tự tán thưởng mình cười hì hì - Cục nợ Lam Thảo đó mà.
Dù chuyện Lam Thảo không thành công nhưng Minh vẫn nhớ ơn Lem. Thằng nầy xài được. Nhưng chuyện CÒ VÀ OSIN thì Lem đội ơn nó muốn gãy cổ. Trả nợ qua, trả nợ lại chắc... hết đời.
Hè năm nay Lem không về quê, chỉ có Ái và Ố phụ Ba. Có hai đứa nó Lem yên tâm ở lại tiếp tục sự nghiệp của mình.
Lem luôn nghĩ số mình may mắn - Thánh nhân đãi ngộ kẻ khù khờ. Trời xui đất khiến để Tường Lãm bay qua trời tây và thổi thằng Minh tấp vào cho nó nhờ.
Và những ngày làm việc cho Mộng Hoàng Lem mở rộng tầm mắt, nhiều điều chưa bao giờ được chứng kiến.
Nhà Mộng Hoàng to ơi là to, vắng như chùa Bà Đanh, Lem làm suốt bao nhiêu ngày nhưng chưa thấy cả gia đình tụ họp đông đủ. "Ba Hoàng ít có nhà vào giờ đó, ông ấy thường đi tiếp đãi hay được tiếp đãi đến khuya lơ khuya lắc mới về, có khi vào đến nhà phải có người kè, nhà nầy không bao giờ ăn cơm chung, mạnh ai nấy xực, dọn dẹp mệt phờ râu, một mình ôm hết việc thì chết luôn à!" chị bếp tào lao với nó. Má Hoàng cũng bề thế như cái nhà của bà, dềnh dàng ít di chuyển, Lem chỉ thấy bà lúc lắc trên ghế nằm hay bà ngồi ăn cái gì đó, miệng nhai rào rạo, hoặc xem phim bộ trong phòng, lúc bà nói chuyện điện thoại thì tràng giang đại hải, nhiều khi nói mê mải từ lúc nó đến tới nó về. Lem nhìn cái điện thoại mà ngưỡng mộ muốn chết, mấy ai thấy chứ đừng nói là có, chỉ có những gia đình quyền cao chức trọng mới cầm được cái cục thần kì ấy trong tay. Má Mộng Hoàng khác xa với Má Lem một trời một vực. Nhà Mộng Hoàng muốn thứ gì cũng có - tất cả là chuyện nhỏ! Hô một tiếng 5 phút sau có liền, hái sao trên trời cũng được như thường. Hái cái gì thì hái sao nó hái thằng Minh? Hay Minh chơi bùa? dám lắm.
Lâu lâu Mộng Hoàng xuất hiện chỉ để dò la thăm hỏi tình yêu, Lem không thể né phải trả lời chính xác, nói dóc bể mánh nó đuổi là tiêu. Lem giống gián điệp nằm vùng, báo cáo toàn chuyện trời ơi đất hỡi: Nhúc nhích thế nào, nhìn ai lâu, có tới nhà bà chủ xe để gù con của bả, cười cợt vui vẻ với ai, ăn cái gì, uống ra sao, ho hen, khạc nhổ, tằng hắng nhiều hay ít, đến nỗi đi vệ sinh nó cũng hỏi ở chỗ nào, thiệt hết biết.
Đổi lại, sau khi thu thập tin tức, Mộng Hoàng hào phóng thưởng công NHIỀU CHUYỆN bằng NHIỀU ĐỒ ĂN. Cho nó cam, táo hay xoài, nho... có khi múc thức ăn bị... ế cho nó đem về. Đâu muốn thế nhưng sao nỡ từ chối đây? Cũng thấy kì kì nhưng Lem chẳng áy náy, tự ái tí tẹo nào, không những vậy nó còn bợ đỡ, nịnh nọt, khen lấy khen để Hoàng - nào là hào phóng, rộng rãi, dễ thương, nào là Minh không biết giữ của quý thì nó là thằng đui, thằng ngu, thằng khùng, thằng đồ bỏ nhất hành tinh. Đúng ra Lem cũng thấy mình thiệt tệ, hèn hạ làm sao nhưng thoáng qua thôi và nó kệ...
Tham, Sân, Si sẽ vui lắm khi chị về mà trên tay có cầm cái gì đó, và Lem thích nhìn em như thế...
Lem làm điệu, yêu sớm coi chừng là bê trễ công việc, nguy hiểm, đang còn một lũ em cần tay cô Tư lo.
Trả lờiXóaAnh Đỗ: Cho nó xả xì tréc chút Anh Đỗ ơi!
Trả lờiXóaYêu mà hỏng cho yêu thì làm sao chịu, nó quậy à!