Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

LEM - 31

- Tìm không ra thì thôi biết làm sao. Kệ bả đi! Lớn rồi, thân ai nấy lo, khôn nhờ dại chịu. Chị Ba Nộ ra lịnh tạm ngưng chiến dịch truy lùng.
- Vậy còn Ba thì sao? Ba tức ói máu chứ hỏng phải thường đâu nha.
- Để tao lo. Lo việc của mầy đi.
Giọng điệu dứt khoát ghê! Lem có Bà chị thiệt đáng đồng tiền bát gạo. Lúc nầy ngoài việc chưa kiếm ra tiền thì tất cả mọi sự rắc rối trên đời đối với bả là chuyện nhỏ, là đồ bỏ. Với cái đầu sáng suốt thông minh lanh lợi và uy tín của 3 tấm vách dán bít giấy khen nên lời chị phát ra như khuôn vàng thước ngọc, khó khăn gì cũng sẽ êm ru đầu xuôi đuôi lọt. Lem tin Ba sẽ không hoảng hồn hoảng vía với lá thư chị Hai, có thể nghe chị Ba khua môi múa mỏ xong Ba còn mừng vui hồ hởi không chừng - Ôi! Con gái lớn mình giỏi ghê, có chí tự lập đáng khen.
Ba rất hãnh diện về chị Ba và luôn hướng tới tương lai tươi sáng - Nó không làm BÀ nầy cũng làm ÔNG nọ. Không Bác Sĩ cũng Luật Sư. Lúc ấy nghe vậy Má cự liền - Không à! Tui không thích Luật Sư... gặm giấy chứ lấy gì ăn, nhà nầy có con Lem hay cãi là bực lắm rồi. Điều nầy thì Má sai bét, nếu còn sống thì sau nầy Má sẽ vô vàn hối hận với phát biểu của mình - Chỉ với 1 cái lưỡi và mớ nước bọt phun vèo vèo, mấy Ông ấy thay đổi biết bao vận mệnh con người và... hái tiền cũng hỏng thua ai. Thật ra với Lem BẰNG CẤP nào nó cũng chẳng bận tâm, thiên hạ có người không một chữ lận lưng cũng hốt của ào ào, sống phây phây. Ngấm ngầm hi vọng sẽ luồn lách trà trộn vào đội hình “không thầy mầy vẫn làm giàu” hay sao mà đi học nó chuyên môn không thuộc bài. Chắc vậy!
Chị ba Lem oai phong là thế, ai như chị Hai - Lời nói và 24 chữ cái có sẵn, đâu tốn cắc nào mua mà hà tiện hết nói. Đi te một hơi không luyến tiếc, nhà đến 8 người mà chỉ để lại mấy chữ làm quà: ĐỪNG LO, ĐỪNG TÌM, CHỊ ĐI LÀM, NÓI VỚI BA MAI MỐT CHỊ VỀ, không đủ chia ra để... đánh vần. Công sức Ba Má bỏ ra đầu tư muốn hộc xì dầu mà năng suất thu hoạch có bi nhiêu, kì nầy lỗ nặng rồi. Thiệt tội nghiệp Ba ghê!
- Bà lo vụ nầy há? Vậy tui khỏe, cám ơn nha. Nó mừng! Kêu Lem đem bức thư ngắn ngủn cũn cỡn đó về cho Ba xem thà nó... chết còn sướng hơn.
- Người gì mà TỒI, bỏ nhà theo trai, làm vậy coi được sao? Đúng là khốn nạn. Trời, nói nặng rồi, bả đang phùng mang ra khè. Nhưng chửi là phải, tức quá ai chịu nổi.
- Sao biết theo... trai mà nói?
- Sao không. Bản mặt bả dám đi một mình tao cùi. Chị đưa 2 bàn tay với 10 ngón cong lại trước mặt lem.
- Nhiều khi đi với bạn bè sao? Lem cố cãi.
- Đi với bạn gái thì sao phải trốn. Chỉ có khứa nào xỏ mũi mới dám lén lén lút lút bỏ nhà. Mai mốt về như cái nùi giẻ cho coi. Khùng hết nói, coi đẹp vậy mà ngu. Lem nghe chị Ba kết tội chị Hai mà hoang mang hết sức.
- Mai mốt tui mà có bỏ nhà theo ai thì cho tui coi giò coi cẳng thiệt kĩ cho chắc cú mới được.
- Con quỷ! Mầy nói cái gì? Bắt chước bả là tàn đời nghen con.
- Sao tàn?
- Gieo hành động gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận. Sai một ly đi một dặm. Mai mốt khổ khóc kêu trời đừng hỏi tại sao. Chị Ba xổ một hơi, gì chứ mấy câu châm ngôn bả chép đầy cuốn tập 200 trang, bả còn nói đó là hành trang vào đời.
- Chị Hai không khổ đâu.
- Ai biết được. Theo tình tình phớt, phớt tình tình theo. Đi theo không người ta dễ òm thì có ai coi ra gì. Xài rồi bỏ mấy hồi.
Ghét thiệt! Lúc nào nó cũng thấy mình ngốc nghếch, thua kém chị đủ thứ. Chị học rộng hiểu nhiều, luôn luôn hợp lý, những gì nói ra dứt khoát và mạnh mẽ. Lem ước gì chôm được một phần nhỏ THẦN THÔNG QUẢNG ĐẠI của chị thì cả đời nầy không lo thiếu người... bị mình dụ khị.
Năm nay chị Ba thi Đại Học mà là Đại Học Y Dược mới ngon. Nhất định phải đậu, quyết tâm như thế từ nhỏ nên chị học lu bù. Dù cặm cụi, chăm chỉ suốt ngày nhưng khuôn mặt chị vẫn tươi tỉnh, sáng sủa... chiều sủa, luôn toát ra một phong thái ung dung thư thả, ai nói học nhiều là con mọt sách? Chị là một con Tầm đúng hơn, chị nhai sách như nhai lá dâu, nhai rào rạo suốt ngày không ngừng nghỉ và sẽ nhả ra những sợi tơ óng ánh để dệt chắc một tương lai lấp lánh. Có bà chị là bác sĩ Lem tha hồ hỉnh mũi khoe khoang quảng cáo, nhất là Ba và các em không phải lo khi trái gió trở trời. Lem tha thiết mong chị đậu còn hơn... cả chị muốn. Lúc ấy sáng chiều nó đốt nhang liền liền. Phật trời thế nào cũng động lòng trắc ẩn.
Cũng tức! Đẻ 3 đứa con gái mà Ba Má thiên vị, phân phát không đồng đều, tài sắc 2 người kia dư dả, còn Lem thiếu trước hụt sau. Chị Hai có sắc đẹp làm tài sản ngon lành, đi tới đâu có người ngoái lại dòm lom lom tới đó, bởi vậy nên ĐƯỢC người ta gù đi xây tổ uyên ương. Chị Ba thì thông thái, nhét bất cứ cái gì vô đầu cũng trót lọt, những thứ lục cục lòn hòn trong lớp mà Lem nhai nuốt trợn tròng trợn trắng thì với chị là cơm sườn chấm nước tương, chị tiêu hóa, hấp thụ hết ráo dễ dàng. Học giỏi có tiếng, vào trường ai cũng nhìn với cặp mắt dè chừng, dù không cao sang quyền quý nhưng thầy cô bạn bè đều thương mến nể phục, ghen tị, ganh tức thấy ham. Nhưng dù là con ma... lem, bù lại Lem có một bầu nghĩa khí - Đứa nào dám kiếm chuyện mấy Bà nói tui, xử đẹp liền. Lem tuyên bố dõng dạc rất ta đây nhưng 2 Chị trề môi, liếc nhìn dáng vẻ du côn của nó đầy nghi ngờ - Có thật đây là em tui không vậy Trời?
Chị học giỏi Lem thơm lây, Chị nổi tiếng Lem dựa hơi cũng thấy hỉ hả, nếu biết thì khó ai tin đó là chị em ruột. Với Lem ngồi ngoài đường, xí xô xí xào với đủ thứ người nhưng thấy tự do, dễ thở sung sướng làm sao. Trong lớp phải ngồi yên lặng nghe nhưng không được ngóng, không được nói. Ra chơi có chút xíu, vừa thấy Minh rề qua chưa kịp to nhỏ tiếng nào lại phải trở vô, phải học bài, phải làm bài, phải... trả bài. Ôi cả một đống bắt buộc... phải thế nầy thế nọ. Hôm nào xui bị kêu lên bảng thì xem như ú ớ, nhớ gì nói nấy, chế biến lung tung hoặc nghệch ra nhìn bạn bè ở dưới mà cười mỉm chi cọp. Bị thầy cô rầy rà riết rồi da mặt cũng dày ra, lỗ tai chai hay sao mà nó hết biết mắc cỡ. Lem làm biếng rồi đổ thừa - Rảnh đâu mà học. Thật ra hôm nào hứng lên, quyết chí thức khuya học bài, nhưng vừa cầm cuốn tập liếc sơ sơ thì Sân và Si bu lại - kể chuyện dóc đi Lem. Thế là sau khi tụi nó ngủ thì Lem cũng khò khò hả họng.
Lem vào trường thu lượm kiến thức như bắt cóc bỏ vô đầu, nó nhảy tứ tung và theo lỗ tai, lỗ ghèn, lỗ mũi, lỗ miệng chạy trở ra. Lem vất vả bắt lại nhét trở vô hì hà hì hụt. Ráng thôi. Ba đã đau khổ dặn dò phải kiên trì thì Lem dù ì à ì ạch nhưng cũng quyết theo đến cùng trừ khi bị... đuổi.
- Lem à!
- Gì?
- Tui kiếm cái khác cho bà làm há.
- Chi. Sợ giành ăn với ông hả.
- Nói chuyện thấy ghét. Ai dạy nghề hả nhỏ kia. Làm ơn mắc oán.
- Sợ Mộng Dừa ghen chứ gì.
- Còn lâu. Bụi đường quá tội nghiệp Lem thôi.
Minh im lặng trầm tư, suy nghĩ gì mà nhìn chăm chú hướng về nắp cống? Ở đó chỉ có rác là những chiếc lá bàng đỏ nằm chỏng chơ chờ đợi chị quét đường. Lòng Lem thấy xốn xang, đầy thắc mắc nghi ngờ. Hôm nay hắn có thái độ rất lạ lùng.
- Đừng nói với tui là đám cưới với Mộng Dừa nhe.
- Điên.
- Vậy chứ gì?
Minh buồn buồn thở dài không nói gì, mỗi ngày bên cạnh nhau sát cánh kiếm ăn nên chúng trở thành một cặp ăn ý, không gì làm chúng ngại ngùng ngay cả sinh hoạt hằng ngày và những điều khó nói.
- Chuyện gì? Nói đi chứ. Lem sốt ruột.
- Lem à!
Minh quay lại nhìn Lem thật lâu làm nó ngạc nhiên và sợ gì mà không... nhìn lại. Lem phát hiện cặp mắt Minh rất đẹp, hai hàng mi thật rậm che chắn những tia sáng loang loáng phát ra từ đó, Lem thấy ở đó một màu đen tuyền sâu thẳm, huyền bí u sầu...

1 nhận xét:

  1. Mắc cười Lem học ..."nhét trở vô hì hà hì hụt", lại còn có phải "em tui không vậy trời?", tội nghiệp hôn?
    Mà sao tui nghi cái dzụ bà Lem với ông Minh này quá, nghi từ mấy bài trước kìa.

    Trả lờiXóa