Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

LEM - 29

Hôm nay Lem bực bội, trong lòng bứt rứt, nó muốn đá ghế, xô giường, đập vách nhưng xung quanh, hình như mọi thứ đã... phát khùng trước nó rồi. Trong nhà nhìn cái gì cũng thấy mất trật tự, lăn lóc tứ tung. Tập vở, đồ đạc bừa bãi lộn xộn như vừa trải qua một trận giao tranh khốc liệt. Mớ chén bát dơ bẩn hôm qua nhét vô góc nhà một đống, cả bầy gián đang run rẩy đôi râu, khoái chí mò mẫm thưởng thức hơi thức ăn còn sót lại. Gối mền đầy ke loang lổ nằm chỏng chơ... DƯỚI gầm giường - chỗ của nó là ở TRÊN, sao lại chui vô đó chi không biết? Cái mùng quý báu hiếm hoi cả chục miếng vá đủ màu thì ung dung nằm dưới bếp - bộ mấy thằng quỷ nhỏ định mời lũ chuột đói gặm đỡ, thay khoai hay sao?
Mấy hôm nay gạo đã hết, chỉ có mấy CỦ ANH HÙNG lót lòng. Mùa vừa rồi bão lũ kéo dài, rầy nâu tung hoành nên lúa thất thê thảm, gặt xong toàn lép là lép. Mưa liên tục không hé sợi nắng nào, lúa không phơi được, ẩm ướt muốn nảy mầm. Ba trải đều ra khắp nhà hong khô bằng... không khí, dùng đôi chân tới lui, xốc trở liên tục, gặp cảnh nhà dột cột xiêu - Hứng chỗ nầy, nước lọt chỗ kia, gạo trong nhà không còn một hột nhưng lúa không thể quạt, không thể chà. Ba lo lắng, nôn nóng đứng ngồi không yên - Tụi nhỏ đói sao chịu nổi? Nước ở đâu trên đó mà trút xuống hoài, lúa không khô làm sao chà? Kì nầy chà không biết được bao nhiêu gạo, đủ ăn không? Gạo lại xấu khó nuốt. Ba than vắn thở dài.
Ông trời khóc thương ai mà đổ nước mắt tầm tã, ủ ê suốt cả tháng trời. Sáng sớm vài tia nắng yếu ớt le lói gượng cười rồi tắt ngúm. Mây đen kéo tới ùn ùn mặc cho Lem cần khấn lia lịa. Ba làm không ra cơm thì Lem cũng chẳng kiếm được mấy xu, khách khứa ngại đi lại nếu thật không cần thiết. Đợt nầy không khéo Lem phải tiếp tế lương thực cho Ba, chở củi về rừng, thiệt là ngược đời. Ba sẽ héo queo vì lo buồn.
Sân, Si giành giật cái gì mà đánh nhau chí chóe, khóc la om sòm vang dội, mấy chị đi đâu mất biệt, Tham ôm cánh cửa nhìn mưa mê mải.
- Ngoài đó ướt nhẹp, chèm bẹp, có đẹp gì đâu mà nhìn dữ vậy cưng?
Lem kéo vai em vào nhà.
- Vô đi, lạnh cho coi. Em không thấy nước tạt ướt cả mặt rồi sao? Còn 2 thằng ôn con kia nữa, lại đây chị kể chuyện cổ tích cho nghe.
Tham quay nhìn chị buồn bã, cả năm trôi qua nhưng bệnh chưa hết hẳn, nó vẫn hay thẫn thờ gọi Má hoài một mình, vẫn còn giật mình giữa đêm nhưng không nhiều như trước. Hai đứa nhỏ nghe Lem dụ khị nín khóc ngay, chúng sà vào Lem hả họng, ngước nhìn chờ đợi. Lem nói xàm chúng thích mê mới lạ.
Vuốt mái tóc mềm mại của các em, nhìn vào đôi mắt đen ngây thơ, đôi gò má không còn phúng phính hồng hào như trước, những bàn tay nhỏ nhắn xanh xao, cánh tay gầy guộc yếu ớt như cọng cỏ mềm, bất giác Lem hôn mãi, hôn mãi lên đỉnh đầu của chúng và cố gắng lắm mới thốt được ra lời - Hôm nay kể gì ta? sự tích con gián kia nhe... Lem chỉ vào tụi gián đang ngạc nhiên chĩa râu nhìn lại và bắt đầu câu chuyện vớ vẩn mà nó vừa sáng tác.
Mùa mưa năm ấy buồn làm sao. Còn gì buồn hơn khi nồi không có cơm, túi không có tiền, miệng không có gì để nhai. Có gì rầu hơn khi nhìn biết bao công sức mồ hôi bỏ ra giờ đang chết dần chết mòn trên nền đất lạnh. Những hạt lúa bắt đầu thâm lại muốn khóc - Sinh ra đời làm chi lúc không mưa thuận gió hòa để trở thành tàn phế! Hạt gạo là hạt ngọc trời cho, nhưng Ổng nỡ nào phũ phàng lấy lại. Cầu Má phù hộ xin ơn trên cho chút nắng, một buổi cũng được để Ba có được nụ cười, trán ba không cau lại vì suy nghĩ. Tự nhiên sao Lem yêu những tia nắng đến thế - Nắng hãy đến đây nhiều nhiều vào, thật gay gắt lên nào, nóng chảy mỡ cũng hỏng sao, da có đen như đít nồi tao cũng chịu. Lem khấn thầm gọi nắng.
Ra tay tém dọn sạch sẽ gọn gàng hết cả nhà. Lem vừa làm vừa lầm bầm cằn nhằn - Mấy bà nầy đi không biết đường về, bỏ bê nhà cửa em út, người gì đâu... với cái mặt cau có nhăn nhó như con khỉ đột. Khi các em ngủ yên, mưa còn lất phất, Lem đội nón lá và khoác tấm mủ đi... kiếm mồi. Hy vọng có được chút cháo gì chăng? Tối nay vái gặp hên ở nhà Mộng Dừa.
- Sao ra trễ vậy bà? Trong mái hiên bên đường Minh đang ngồi chò hỏ.
- Thì bận việc nhà chút mà.
- Ê! Cho bà hay tin mừng.
- Chuyện gì?
- Thằng cha bà mê đang uống nước ở vườn hoa kìa.
- Sao biết?
- Hồi nãy tui mua bánh mì tui thấy rõ ràng.
Số là Minh đã dò la ra được người ấy và đang theo dõi để ý dùm bạn mình, hắn đang muốn chứng tỏ ta đây cái gì cũng làm được và làm không thua ai, nhất là với Lem.
- Thì sao?
- Chút tui chở bà lại đó ha.
- Chi vậy cha nội?
- Thì tình cờ vào đó uống nước làm quen chứ chi, hỏi khùng.
- Tự nhiên làm quen, ông khùng thì có, nhìn bộ dạng nầy của tui chắc chả mất hồn.
- Vậy chứ dịp may hiếm có, ra tay rồi từ từ tính tới, NÚI CÒN ĐÓ SỢ GÌ HỎNG CÓ CỦI ĐUN. Minh nháy mắt nói tiếp.
- Bà tin tui đi, quen trước, chinh phục sau. VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN mà. Hai đứa hợp rơ ghê, nói chuyện toàn dùng ca dao tục ngữ, ai nói nó dốt nào?
Thì đang... ế mà, lêu têu chút cũng được. Đường xá vắng vẻ không thấy mống khách nào, nghe lời nó xem sao, có gì để mất đâu mà sợ, bất quá thì tay trắng hoàn trắng tay. Có khi vậy càng tốt, đâu đó rõ ràng khỏi mắc công tơ tưởng hoài, hoải muốn chết. Lem tự nhủ.
Rồi mưa cũng phải ngừng, mặt đường vẫn còn ướt, loang loáng dưới ánh sáng hiếm hoi khi mặt trời đang ngập ngừng lấp ló. Lem ngồi lắt lẻo sau chiếc xe đạp lạo xạo, lọc xọc của Minh, ngồi sau lưng hắn hồi hộp sợ đo đường nhưng không dám đụng vô eo, nó mắc cỡ mà.
- Có sao hong ông, sao nó rung rinh quá vậy. Như ông già rụng răng.
- Ngồi yên đi, sao gì mà sao, toàn nói bậy.
- Tui thấy hỏng an toàn.
- Con khỉ. Đồ nhà quê...
Minh chưa chửi hết câu là quất cái... RẦM. Lem té nửa ngồi nửa nằm giữa đường, 2 chân, 2 tay quơ quơ lên trời, cái nón lá không hiểu tại sao nằm dưới đít nó, bánh xe sau ngã đè luôn lên người Lem, nó chới với, miệng la chói lói - kéo... kéo... dậy... dùm coi! không có điểm nào vịn để nó đứng lên, còn Minh trân trân nhìn cảnh tượng ấy cười sằng sặc, thằng nầy thiệt giống quỷ hết sức. Cứ ha hả ôm bụng. Mầy biết tay tao.
- Trời ơi, nhìn bà chỏng gọng tui muốn chết cười.
- Cười gì mà cười, thấy bạn té không mau cứu còn nói. Nhớ cảnh tượng vừa rồi thiệt nó hỏng giống ai.
- Đừng hòng tao đi xe mầy lần thứ hai. Quần áo lấm lem, lem nhem như tên của Lem, nó vừa sùng vừa buồn cười, kêu mầy tao với Minh luôn, đã lâu lắm rồi nó không gọi như thế.
- Tại bà xui, chưa bao giờ xe tui chứng vậy. Bà sống sao mà tới mấy cục sắt cũng hỏng ưa nên nó chơi bà đó.
Tức mình Lem đi một hơi lấy nón lá che cái mông bẩn ướt, Minh kéo xe lẽo đẽo theo sau.
- Dừng lại con nhỏ kia, tới rồi kìa, hỏng mệt sao đi hoài vậy bà. Minh cười cầu hòa.
Chúng nó đứng dưới góc me, vụng về không biết phải làm sao, bộ dạng nầy trình diện người ta sao được? Chắc mẩm thất bại ê chề, Minh thấy nó giống như đứa bụi đời bầy hầy nên không đốc thúc tiến lên tiếp cận mục tiêu - Thôi thì về, thua keo nầy ta bày keo khác, còn thiếu gì cơ hội miễn là chả đừng... có vợ sớm. Minh bàn.
Nhưng chưa quay lưng thì chàng bước ra, ngước lên nhìn trời - chắc là xem dự báo thời tiết. Yên tâm hết mưa nên quay lại lui cui dẫn chiếc xe đạp mới cáu thấy mê. Một người con gái dịu dàng bước tới sau lưng, nói nói cười cười với chàng. Mái tóc bóng mượt ngang lưng, khuôn mặt sáng như trăng rằm, ánh mắt lấp lánh. Trời! Ai vậy ta? Sao giống
chị Ba nó quá trời!
Đúng thật là chị rồi...

4 nhận xét:

  1. Ngày đó điện quạt không có, miếng bạt che lúa kiếm cũng khó, lúa cắt về gặp mưa dầm là thua. Tội nghiệp ba.

    Trả lờiXóa
  2. ANH ĐỖ: Làm lúa lúc ấy cực ghê Anh há. Tất cả đều trông chờ vào tình thương của ông trời...

    Trả lờiXóa
  3. Ngày xưa là "sự tích trầu cau", còn của Lem nay là "cau trầu", he he... tui là người dưng nên cười, "người ngoài cười nụ người trong khóc thầm" mà.
    Chán quá thì về nhà ngắm con gián, buồn nữa thì ngắm đôi "gâu" con gián nó ngo ngoe, he he he...

    (Nếu được bạn bỏ xác minh từ cho đỡ mất công được không?)

    Trả lờiXóa
  4. Anh Đỗ: Nó là người trong cuộc mờ còn cười, huống gì Anh.
    Con gián thật hân hạnh ....

    Trả lờiXóa