Cái vụ nầy thiệt là nhức đầu.
ỪA! Mà sao không nhức đầu cho được, BỎ THÌ VƯƠNG, THƯƠNG THÌ TỘI... nhảy xuống sông không biết lội chỉ có ngủm. Bao nhiêu mơ mộng ra sức chất chứa trong tim, trong óc bấy lâu thành công cóc, toàn bộ tình cảm của Lem xì ra thành khói theo lỗ tai bay lên trời nên nó bỗng xuôi xị xuôi lơ nhẹ hều.
Lần đầu mới bước ra mép sa trường yêu đương, chưa đi bước nào vào vòng trong, chưa múa đường quyền nào, chưa thi thố được miếng võ nào lại phải dội ngược trở ra hỏi ai không uất ức.
Tại sao lại là bà ba Nộ nhà nó chứ? Không thể nào có sự cạnh tranh công bằng ở đây. Lem làm sao BẤT CHẤP THỦ ĐOẠN... tàn độc ĐỂ ĐẠT MỤC ĐÍCH. Hai chị em ruột vì một người dưng nước lã đi đến huynh đệ tương tàn thì ăn nói sao với Ba, với bà con cô bác hàng xóm láng giềng, nếu Má hỏi tội thì Lem bí đường trả lời.
Nếu Lem có mang tiếng là tội nhân thiên cổ, tiểu nhân bỉ ổi, bất nhân bất nghĩa nhất trên đời mà chiếm được CHÀNG thì nó cũng... liều. Nếm mùi vị chiến thắng trong tình yêu một lần cho biết rồi ra sao thì ra. Xem ra tâm địa nó đâu thua gì mấy con yêu nhền nhện trong TÂY DU KÍ. Nhưng ngốc đến đâu Lem cũng dư sức biết thực lực nội công bản thân mình. Và nhờ vậy nên được Minh khen Thông Minh bất đắc dĩ, biết tự lượng sức mình.
Nếu so sánh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn lui nhìn tới và mổ xẻ tâm sinh lý - Chủ quan khách quan. Thực tế - quá khứ, hiện tại, tương lai thì Lem làm gì có CỬA để nhúc nhích cục kịch chứ đừng nói là MỞ ra.
Ôi! Nó rối nùi như mớ bùi nhùi chùi nồi đen thùi lùi.
Ông trời ơi! Ông chơi ác quá, tui đâu có tội tình gì mà ông nỡ đối xử tệ bạc với tui. Chưa ra tay ra chân, chưa có cơ hội tranh giành, chưa rề rà tới gần để hửi một chút hơi... người mình yêu thì ông đã gài số cho tui de, không cho tui có tí ý kiến ý cò - Ông chơi thiệt bứt gân - TUI KHÔNG PHỤC!
Chưa đánh trận nào đã thua không còn manh giáp. CHÀNG ơi! Em đành buông dù chưa rờ được cái móng tay chàng lần nào.
VĨNH BIỆT TÌNH YÊU CỦA TÔI!
Thông cảm và cho Lem rên la một chút để bình tĩnh trở về cái góc hẩm hiu của mình, bợ lại trái tim đang nhảy chồm chồm đau khổ. Hên à nha! Biết sớm cũng tốt, nếu không mai đây cái trái mắc dịch mắc gió nầy rách nát tả tơi thì làm sao vá víu cho xuể.
- Tại cái số. Thôi bỏ chứ biết làm sao. Lem than thở với Minh mà miệng nhai hoài cái đuôi tóc dù biết rằng chúng đâu có tội tình gì.
- Tui thành thật chia buồn với bà. Bà đừng buồn cho hao mòn nhan sắc. Thì ra nó cũng có chút nhan sắc sao? Thằng Minh vừa nói rõ ràng.
- Hao mòn... nhan sắc? Lem hỏi lại cho chắc ăn.
- Có... chút chút xíu xìu xiu. Minh đưa một mẩu móng tay út ra cười hì hì.
- Người gì hẹp hòi, khen cũng nhỏ mọn cho nên mỏ nhọn hoắt.
- Có sao nói vậy chứ. Nhưng tui hứa tìm cho bà mối mới, hỏng ngon hỏng ăn tiền. Hứa chắc luôn!
- Ai mượn tìm mà tài khôn. Nhiều chuyện, ai cần ông lo. Ngon cỡ nào? Đừng nói với tui là giống ông nha. Nói vậy chứ nó cũng hơi hơi mừng mừng và xem như Minh đã thiếu 1 món nợ.
- Trên đời nầy còn thiếu gì đàn ông, mấy thằng TỐT MÃ RÃ ĐÁM đó nhào vô có ngày khổ cả đời. Minh lý sự nói... xấu người khác. Thấy người ta bảnh tỏn, sinh lòng ganh ghét nhưng Lem rộng lượng không bắt bẻ.
- Ông đừng QUƠ ĐŨA CẢ NẮM. Xấu như ma Minh cũng rã như thường.
- Hên xui! Biết đâu mất cái nầy lại được cái khác tốt hơn. Minh nhướng nhướng chân mày, toét miệng cười. Nó sợ Lem thất tình tự vận nên đeo theo nói xàm tối ngày.
- Ai chứ là chị ba mình thì đâu mất mát gì. RỚT SÀNG XUỐNG NIA chỉ sợ rớt xuống chỗ người khác thì uổng. Lem nói nghe rất biết điều. Mới đây trong ý nghĩ, nó vừa dựng tóc làm con yêu nhền nhện chiếm đoạt Đường Tăng, giờ bày đặt thục nữ đoan chính. Bởi vậy, tâm địa con người thay đổi xành xạch biết đường đâu mà lần.
Nghĩ lại dù sao cũng thu hoạch được một mớ, Lem có chút kinh nghiệm tình trường để bốc phét với bạn bè. Cảm giác rung rinh của trái tim ra làm sao, hoang tưởng mơ mộng thế nào, biết đâu mai nầy tụi nhỏ lớn lên thắc mắc thì cũng biết đường dạy dỗ. Ra đường thiên hạ có xúm nhau nói chuyện yêu iếc, thất tình thì Lem cũng mạnh miệng phát biểu cảm tưởng. Đường đi còn dài, cơ hội còn nhiều lo gì, vả lại Minh đã hứa, làm không xong Lem bắt mạng đền mạng cho biết thân.
Và ngay ngày hôm đó, ngày nhìn thấy chị Ba Nộ sánh đôi cùng CHÀNG thì chị HAI HỈ BIẾN MẤT.
Một chuyện ĐỘNG TRỜI, không thể nào tin được.
Chị để lại mấy chữ ĐỪNG LO, ĐỪNG TÌM, CHỊ ĐI LÀM, NÓI VỚI BA MAI MỐT CHỊ VỀ.
ÔI! Không còn nhức đầu nữa, cái đầu Lem muốn bể tung.
Suốt mấy ngày Lem nháo nhào tìm kiếm hỏi thăm, nó và chị Ba lùng sục, đánh hơi mọi nơi mọi chỗ tìm dấu vết, nhưng bóng chim tăm cá. Chị biến mất thật rồi. Chị đi không nói lí do, không hỏi ý Ba, không xin phép Má, không cho em út tiễn đưa. Tại sao vậy? Miệng mồm nào, lòng dạ nào báo cho Ba biết đây? Làm sao bây giờ?
Chị Hai học trường Cao đẳng sư phạm của tỉnh, ra trường sẽ làm cô giáo cấp 2. Ba rất mừng, luôn hi vọng nhìn về tương lai xa vời phía trước - Mai mốt học lên nữa mấy hồi, rồi làm cô giáo cấp 3 tha hồ dạy thêm kiếm tiền. Chị chuyên môn HÓA, là môn quan trọng để thi đủ thứ nghề nên phụ huynh học sinh sẵn sàng móc hầu bao. Ba nói: ráng chịu khó cần cù chăm chỉ thì nay mai nhà mình sẽ không thua ai - Hốt bạc đã há Ba - Lem vuốt đuôi làm Ba khoái chí.
Mặc dù gia đình đang đói rã họng, nhưng ba rất hãnh diện tự hào và tràn trề lòng tin - Có con gái đẹp lại ăn học đàng hoàng tới nơi tới chốn, báu vật quý hiếm dễ mấy ai có được. Bây giờ tự nhiên chị lên cơn điên - Đi đâu? ở chỗ nào? Làm khỉ gió gì? Người đẹp bỏ nhà đi bụi, lang thang một mình hay với ai? Còn tương lại đồ sộ trước mắt với ông chồng giàu sụ chị hằng ấp ủ bỏ đâu? Càng nghĩ càng thấy không ổn, chưa nói đến nếu bị tụi yêu râu XANH bắt cóc bán chị vào lầu XANH thì ra sao đây? - Trời mấy thứ đồ quỷ đen thui sao người ta lại tặng cho nó màu xanh ta? Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Lem còn lo xa và bắt lỗi thiên hạ.
Tại nó rối quá mà.
Trong gia đình Lem, chị Hai được ưu đãi rất nhiều, miễn giảm tối đa công việc để rảnh rang hoàn thành nhiệm vụ và chăm sóc nhan sắc trời cho. Khi ấy đi học mỗi tháng được nhà nước cấp gạo. Ở nhà thiếu thốn nhưng chị được toàn quyền sử dụng của riêng - Đổi lấy lấy tiền xài lặt vặt, lớn rồi, cần phải sắm sửa chi tiêu, nhiêu đó có thấm thía gì. Ba quyết thế và cả nhà không ai thắc mắc.
Chị Hai tốt nghiệp đi dạy sẽ là cô giáo xinh đẹp nhất trường, nhưng chưa gõ đầu đứa trẻ nào chị đã gõ cả nhà nó một cái như trời giáng…
Hồi hộp, Mai mốt lỡ chàng làm anh rể tim Lem có còn tí rung ring không ta.
Trả lờiXóaANH ĐỖ: Cầu cho được vậy. Ra vô dòm lén cũng vui hihihi....
Trả lờiXóaCòn để cho con tim rung rinh thì ráng mà chịu há Anh?