Bao nhiêu năm qua Tóc xoăn xúc bao nhiêu là tép để nuôi hai mẹ con Cò tròn quay, béo mập. Tóc xoăn ơi, ông bỏ công sức, ông cặm cụi phết phết, chấm chấm, tỉa tót, bôi bôi, cạo cạo cật lực để ra những tuyệt tác. Ông giảng giải sùi bọt mép để người ta hiểu mà mua tranh Phần đông mấy vị kiếm tiền giỏi thường dở ẹt trong mấy vụ nghệ thuật, được cái mấy vị ấy rất đáng yêu, hào phóng bỏ tiền ra mua, rinh về trưng bày cho khách khứa ngắm nghía. Ông Tóc xoăn ơi!ông cần cù kiếm tiền để thực hiện nghĩa vụ làm cha rất ngon lành. Kì nầy bị truất ngôi, cảm giác như thế nào đây ông? Coi chừng Cò bay tuốt luốt mất tiêu thì ông đừng có khóc.
Dù sao ông nhớ ráng bình tĩnh để đối diện với sự thật đau lòng. Vái trời vái đất cho Phương từ từ hãy xì ra bí mật, tôi nghiệp! ông ấy mà nghe xong chắc đứng tròng 2 con mắt. Loa lảm nhảm cầu Trời khấn Phật cho cái Bà đó dẹp đi chương trình khai quật cội nguồn, gốc rễ quyền quý cao sang cho con trai. Nhưng có thật nàng tìm cha cho con hay nàng tìm cái mắc dịch mắc gió gì đó cho Nàng?
Cái kiếp ma của nó ra sao nó không lo, lo chi chuyện trời ơi đất hỡi. Loa thẫn thờ nhìn trân trối mấy con thằn lằn trên tường nhà. Có một con béo ú đang chắc lưỡi tiếc nuối,cái đuôi vẫy qua vẫy lại miết, muốn quét văng niềm hối hận hay sao đó. Ồ! Sao nó hao hao giống Tóc xoăn ghê! Ông ấy ở nơi hoang vắng nầy ôm nỗi uất ức, tức tưởi mà chết, biến thành con thằn lằn, có thể lắm! Thôi nhe, ông đừng thành cái thứ nầy, bỏ bom tùm lum, tui lấy chổi chà rượt đập là lòi phèo. Loa lại suy nghĩ tầm xàm nữa rồi.
Con Rồng mà Tóc xoăn vẽ chỉ còn thiếu mấy cái móng chân nữa là hoàn tất. Nó đang cười cười với Loa và bảo: Bà đó! Bà tào lao vừa thôi, không có bà trái đất vẫn xoay đều đều chứ có ngưng lại đâu. Có rảnh, Bà dòm ngó tui còn ý nghĩa hơn, tui tuyệt đẹp và lộng lẫy. Lấy lòng tui đi, biết đâu mai mốt tui cho bà quá giang xuống địa ngục đền tội sớm, mau chóng đầu thai kiếp khác làm ăn. Chàng ràng ở đây, người không ra người, ma không ra ma, bà không thấy mình thảm hại à? Bà giúp được gì cho ai mà bày đặt lộn xộn. Chân mình thì lấm bê bê mà đem bó đuốc đi rê chân người. Ông bà dạy sao bà hổng chịu nghe?
Ừ há! Ông ấy khỏe như con trâu, cọp vật 7 ngày chưa chắc làm lại ổng, với lại ông ấy có hàng đống người an ủi, vỗ về, không tới lượt mi đâu Loa. Nhiều khi ổng nuôi 1 đứa con của người ta, người ta nuôi lại 5, 7 đứa cho ổng hổng chừng. Lời chán! Ổng LÀM rơi rớt bao nhiêu đứa chưa chắc ổng biết nữa là Tìm ra chân lý nầy rồi Loa thấy mình thông minh quá xá quà xa.
Ngày ấy rồi cũng đến, Loa thấy Phương rụt rè sợ sệt lắm. Có thật vậy không? Một người nhút nhát mà làm những chuyện gan lì vậy thì hơi ngược đời.