Bao nhiêu năm qua Tóc xoăn xúc bao nhiêu là tép để nuôi hai mẹ con Cò tròn quay, béo mập. Tóc xoăn ơi, ông bỏ công sức, ông cặm cụi phết phết, chấm chấm, tỉa tót, bôi bôi, cạo cạo cật lực để ra những tuyệt tác. Ông giảng giải sùi bọt mép để người ta hiểu mà mua tranh Phần đông mấy vị kiếm tiền giỏi thường dở ẹt trong mấy vụ nghệ thuật, được cái mấy vị ấy rất đáng yêu, hào phóng bỏ tiền ra mua, rinh về trưng bày cho khách khứa ngắm nghía. Ông Tóc xoăn ơi!ông cần cù kiếm tiền để thực hiện nghĩa vụ làm cha rất ngon lành. Kì nầy bị truất ngôi, cảm giác như thế nào đây ông? Coi chừng Cò bay tuốt luốt mất tiêu thì ông đừng có khóc.
Dù sao ông nhớ ráng bình tĩnh để đối diện với sự thật đau lòng. Vái trời vái đất cho Phương từ từ hãy xì ra bí mật, tôi nghiệp! ông ấy mà nghe xong chắc đứng tròng 2 con mắt. Loa lảm nhảm cầu Trời khấn Phật cho cái Bà đó dẹp đi chương trình khai quật cội nguồn, gốc rễ quyền quý cao sang cho con trai. Nhưng có thật nàng tìm cha cho con hay nàng tìm cái mắc dịch mắc gió gì đó cho Nàng?
Cái kiếp ma của nó ra sao nó không lo, lo chi chuyện trời ơi đất hỡi. Loa thẫn thờ nhìn trân trối mấy con thằn lằn trên tường nhà. Có một con béo ú đang chắc lưỡi tiếc nuối,cái đuôi vẫy qua vẫy lại miết, muốn quét văng niềm hối hận hay sao đó. Ồ! Sao nó hao hao giống Tóc xoăn ghê! Ông ấy ở nơi hoang vắng nầy ôm nỗi uất ức, tức tưởi mà chết, biến thành con thằn lằn, có thể lắm! Thôi nhe, ông đừng thành cái thứ nầy, bỏ bom tùm lum, tui lấy chổi chà rượt đập là lòi phèo. Loa lại suy nghĩ tầm xàm nữa rồi.
Con Rồng mà Tóc xoăn vẽ chỉ còn thiếu mấy cái móng chân nữa là hoàn tất. Nó đang cười cười với Loa và bảo: Bà đó! Bà tào lao vừa thôi, không có bà trái đất vẫn xoay đều đều chứ có ngưng lại đâu. Có rảnh, Bà dòm ngó tui còn ý nghĩa hơn, tui tuyệt đẹp và lộng lẫy. Lấy lòng tui đi, biết đâu mai mốt tui cho bà quá giang xuống địa ngục đền tội sớm, mau chóng đầu thai kiếp khác làm ăn. Chàng ràng ở đây, người không ra người, ma không ra ma, bà không thấy mình thảm hại à? Bà giúp được gì cho ai mà bày đặt lộn xộn. Chân mình thì lấm bê bê mà đem bó đuốc đi rê chân người. Ông bà dạy sao bà hổng chịu nghe?
Ừ há! Ông ấy khỏe như con trâu, cọp vật 7 ngày chưa chắc làm lại ổng, với lại ông ấy có hàng đống người an ủi, vỗ về, không tới lượt mi đâu Loa. Nhiều khi ổng nuôi 1 đứa con của người ta, người ta nuôi lại 5, 7 đứa cho ổng hổng chừng. Lời chán! Ổng LÀM rơi rớt bao nhiêu đứa chưa chắc ổng biết nữa là Tìm ra chân lý nầy rồi Loa thấy mình thông minh quá xá quà xa.
Ngày ấy rồi cũng đến, Loa thấy Phương rụt rè sợ sệt lắm. Có thật vậy không? Một người nhút nhát mà làm những chuyện gan lì vậy thì hơi ngược đời.
Loa chờ đợi tiếng quát mắng gầm gừ nhưng sao chỉ nghe tiếng thầm thì và im lặng thật lâu.
- Anh nói đi, ý anh sao? Anh im lặng vậy em rất sợ.
- Nói gì? tôi quyền gì mà có ý kiến. Nếu sự thật vậy thì chuyện cô làm là đúng, tương lai Bảo tốt hơn.
- Anh không ngạc nhiên sao?
- Sao tôi phải ngạc nhiên?
- Vì đó không phải là con của anh Hoàng.
Tóc xoăn cười khẩy, nhìn phương với ánh mắt lạ lùng.
- Cô nghĩ tôi ngạc nhiên sao? Đau lòng sao? Xin lỗi, không có đâu.
- Anh nói vậy là sao?
- Tôi biết thừa Bảo không phải là con Hoàng từ lâu rồi.
- Ồ! Tại sao anh biết?
- Cô tưởng tôi ngu khờ lắm à?
- Thế sao anh không nói gì với em.
- Để làm gì? Tôi thương Bảo, tôi lo, thế thôi.
- Anh có biết cha nó không?
- Thế cô có biết chắc chắn cha nó không? Tóc xoăn nhếch mép cười. Khỉ gió thật, ăn với nói vô duyên thế mà chửi nó hoài. Cha nầy bộ khùng chắc.
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh giúp em nuôi con không có nghĩa là anh có quyền sỉ nhục em. Phương có vẻ bị xúc phạm nặng nề.
- Tôi không sỉ nhục ai hết, tôi biết lúc ấy cô có nhiều chứ không phải 2 người. Thật tội nghiệp cho bạn tôi, nó đi nước ngoài tôi cũng mừng. Bất ngờ khi biết được điều ấy, cô khá lắm, rất giỏi.Tóc xoăn tỉnh bơ nói đều đều, không thèm nhìn thái độ ai hết.
- Anh à! Lúc ấy em phải lo cho cả gia đình, ba má em mất hết ý chí buông xuôi, em út ông bà... người thì già,tụi nhỏ thì bé. Em biết làm sao. Phương nghẹn ngào.
- Tôi không muốn bàn luận chuyện nầy nữa, đã qua rồi. Cứ đổ thừa cho hoàn cảnh là xong tất. Ai cũng thế.
- Không phải em đổ thừa.
- Cũng chẳng can hệ gì với tôi, tôi chỉ thương Bảo. Mong từ nay về sau cô sống tốt, đừng để con mình phán xét hành vi của mình.
- Vậy anh biết chuyện khi nào. Phương có cùng một thắc mắc với Loa. Hỏi hay lắm đó bà.
- Khi Bảo 3 tuổi, tình cờ tôi biết. Không có gì là bí mật, cả thế giới đều biết, chỉ có tôi biết sau cùng. Cô nên nhớ tôi có bạn là Bác sĩ, họ giúp tôi xác định sự thật. Mong rằng kì thử nầy thành công đúng ý cô,nếu không cô vất vả đấy. Cô hãy dẹp bỏ cái ý nghĩ thiên hạ đều là đồ ngu, chỉ một mình cô khôn. Tóc xoăn nói một lèo như xịt ra bao thứ dồn nén bị bít hơi từ lâu. May là nó không có mùi.
- Anh à! Em xin anh tha thứ, đừng giận em. Chỉ vì lúc ấy rối rắm quá nên em phải làm thế.
- Cô đóng kịch giỏi lắm, tôi thành thật khen cô. Vở kịch nào cũng phải kết thúc, tôi mong em sẽ kết thúc có hậu. Cũng chưa muộn.
- Em cũng chưa biết ra sao Phương thở dài. Loa có cảm giác Phương biết mình sẽ đi con đường nào. Bà ơi! từ rày vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau, coi chừng đạp phải mìn đó nhe! Loa muốn nhắc nhở Phương điều đó, mặc dù đường nó đi cũng tối thui tối mù.
- Em lớn rồi, tự biết phải làm gì, tôi không nói nhiều. Kết thúc tại đây. Chúc em may mắn thành công. Tóc xoăn nhẹ nhàng, xem ra ông ấy cũng từ bi hỉ xả quá chứ.
- Em sẽ dẫn Bão đến thăm anh thường xuyên.
- Cám ơn nhiều! Cô liệu ăn nói với con cho khéo, Bé còn nhỏ dễ tổn thương. Nếu được nhà giàu công nhận, nuôi tốt thì nuôi, còn không đem về tôi nuôi. Chà! Coi vậy mà có khí khái ghê chứ. Không ngờ nha.
- Em sẽ hết sức lo cho con, anh cũng giúp em một tay chuẩn bị tâm lý cho con giúp em.
- Tất nhiên rồi.
- Anh…! Sao anh không lập gia đình đi, điều nầy làm em áy náy quá Thật không đây? Tới giờ bà mới băn khoăn sao - Loa nghi ngờ.
- Em tự lo cho mình đi, đây là việc hoàn toàn khác, không dính dáng tới ai. Tóc xoăn khoát tay như muốn chấm dứt chương trình ngay.
- Vậy em về. Em xin lỗi anh về tất cả. Em không biết ăn nói với anh thế nào Vì em mà anh mất đi hạnh phúc của mình
- Khỏi nói! Xong rồi. Thiệt cộc lốc, nhát gừng, phun ra câu nầy xong Tóc xoăn đi kiếm cây cọ của mình. Định tô móng cho con rồng chứ gì. Ông nầy thiệt tình lãng nhách ghê, đuổi người ta trắng trợn. Bất lịch sự hết chỗ nói.
Phương lầm lũi đi về, trong khóe mắt nàng, Loa thấy rõ một nỗi vui mừng long lanh, trút được gánh nặng ngàn cân chứ bộ. Cũng phải, lo đối phó với ông Tóc xoăn nầy đâu đơn giản, cái đầu của bả mấy hôm nay chất chồng suy nghĩ lo lắng, ai ngờ kết thúc dễ ợt, thiệt mừng húm.
Còn Loa nói gì với Tóc xoăn đây? Chúc mừng hay chia buồn? nó phân vân mãi không dám hó hé…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét