Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

CHIM HÓT TRONG LỒNG

Còn lâu! Lồng gì mà lồng. Đừng ganh ghét mà nói vậy nha.
Tôi đang ở trong một tòa lâu đài lộng lẫy. Những song cửa làm bằng vàng sáng loá, chén bát toàn đồ quý, rèm màn đầy đủ. Không một cọng nắng, hột mưa nào đụng đến cái mỏ tôi được đâu nói chi đến LÔNG THỂ.
Vì sao mấy đứa kia cũng có 2 cánh đập lên đập xuống như tôi mà phải vất vả tha phương kiếm ăn muốn lòi bản họng, riêng tôi được thảnh thơi NGỒI MÁT ĂN BÁT VÀNG?
Vì tôi đẹp? vì tôi hát hay? Vì tôi là dòng tộc cao quí? Đúng tất. Quan trọng là - Tôi là một ngài CHIM QUÝ MÀ NGOAN.
Để săn sóc và bảo vệ tính mạng tôi an toàn, tôi được ngự trị trong một ngôi nhà tuyệt đẹp, với một ống khoá chắc chắn - Chứ sao! Mấy con mèo cứ dòm tôi chảy nước miếng. Nhà tôi đung đưa vắt vẻo trên cao, sợ ruồi bu kiến đậu, sợ tôi bị tổn thương bởi mấy con trời ơi đất hỡi tầm thường ngoài giang hồ, gì chứ tụi nó hay đặt điều dèm pha nầy nọ, nói tôi là CHIM HÓT TRONG TÙ. Xì! toàn nói bậy.
Ở trong nầy được tưng tiu chiều chuộng, không phải đụng đến cọng lông chân mà cao lương mĩ vị ăn phà phà. Tôi chỉ có việc nhảy cò cò và hát. Hát suốt, mỏi mỏ thì nghỉ một chút rồi tiếp tục. Đó là niềm đam mê của tôi nên không mệt chút nào. Nhưng cho các người biết, không phải giỡn chơi, hát cho đúng bài bản, đúng bao nhiêu nốt và là nốt nhạc nào mới là điều phải học. Không dễ đâu.
Nè! Cho quý vị hay, mấy đứa kia chỉ vì hát tào lao, lộn xộn, nốt ĐỐ mà cứ ĐỒ, nốt PHA mà cứ PHÁ , LA thành LÀ, MÍ thành MI, ĐỐ PHA LA MÍ mà thành ĐỒ PHÁ LÀ MI, tầm bậy tầm bạ. Biểu sao thì làm vậy đi, bày đặt chế biến sáng tạo, ra vẻ ta đây là có chính kiến, rốt cuộc bị nhổ lông phao câu, tống vào rọ chờ ăn năn cải hối. Nếu còn ngoan cố thì bị bầm nhuyễn nấu cháo đậu xanh giải… rượu. Thiệt là MẤT CÔNG CÒN ĐEO GÔNG.
Tôi đâu có ngu, học thuộc bài có sẵn, cứ thế lải nhải suốt. Đố thằng nào đụng đến tôi được. Giao bi nhiêu làm bí nhiêu, rảnh đâu mà xào nấu lung tung thêm rách mỏ. Ngẫm nghĩ lại tôi thấy mình khôn ghê và đáng tự hào đó chứ. Đây cũng là bài học tôi rút ra từ kinh nghiệm xương máu bản thân, xin bật mí một chút – Hãy hát những lời ngọt ngào, làm đắm say lòng người, hát giống như một nhạc sĩ lớn đã hát… “Tôi ru em ngủ”. Tức là ru ngủ chứ đừng đâm hơi châm chọc là có ngày rước họa vào thân, rước thân vào lò nướng trong tích tắc. Chân lý nầy tôi thuộc lòng đến nổi nằm mơ còn mớ.
Lâu lâu, trong người hổng khỏe, ngủ hả họng lớn quá lạnh dây thanh, bị rè giọng cũng được thuốc men chăm sóc kĩ càng. Người ta cưng chiều, chăm sóc, cho hưởng biết bao đặc tư đặc lợi cho nên phải biết nghe lời. Nằm trong bàn tay người ta, kiếm chuyện đâm thọc, đau quá người ta BÓP một cái là trào đòm, té mứa toi mạng mà không biết VÌ SAO EM CHẾT.
Tôi lủng lẳng ngoài hiên nhà, ông mặt trời sáng nào cũng cười với tôi và chúc – Một ngày nắng đẹp, hạnh phúc nhé! Mấy cô mây bay ngang vẫy tay chào – Khỏe nha. Anh gió thì lung lay cái rèm cửa – Sướng há! Tôi cứ nhún nhún cà chọt như con chim què mà trả lời – Tất nhiên. Họ hỏi lại tôi – Rất phiền hả? Lãng tai hay sao mà nghe tất nhiên thành rất phiền! Phiền hồi nào, chẳng qua 2 cánh hơi bị tê… liệt một chút. Họ còn nháy mắt hình như có vẻ thương hại tôi hay sao đó. Thiệt tình không hiểu nổi.
Còn tụi chim giang hồ lâu lâu bay ngang nhìn lâu đài của tôi mà thèm thuồng, nhìn mãi dĩa đồ ăn cao cấp của tôi rồi xí xa xí xào hót như đâm vào màng nhĩ - Cơ khổ, cơ khổ. Đồ khùng, Khổ hồi nào, tụi nầy nông cạn hết sức.
Một hôm, con thằn lằn ở đâu bò ra nhìn tôi thiệt lâu rồi chặc lưỡi hoài, cái đầu nó lắc qua lắc lại, cái đuôi lắc tới lắc lui. Chặc lưỡi hít hà một chút thì nó hỏi tôi - Mầy biết TỰ DO là gì không?
Hình như tôi có biết, hồi nhỏ tôi đi học đàng hoàng tới nơi tới chốn, nhưng giờ ở trong nầy lâu quá, không cần phải động đậy cái não để suy nghĩ nên bộ nhớ đông đặc thành RAU CÂU rồi. Tôi hỏi nó – Là gì tôi không nhớ, nhắc tôi nghe là tôi biết liền. Con thằn lằn gật gù:
- Ừ! RA NGOÀI NẦY RỒI TAO MỚI NÓI CHO MẦY NGHE.
Ôi! Tôi nhìn mãi cái ống khóa, nhìn mãi, nhìn mãi đến mức 2 mắt cay sè và nước ở đâu cứ tuôn ra mãi…

2 nhận xét:

  1. Nét bút như chỉ lời đùa thoáng qua nhưng làm người đọc miên mang và xót xa đấy !
    Tuần mới thật vui Ai nhé.

    Trả lờiXóa