Hôm nay Tóc xoăn đi đâu hoài không về. Chiều sắp buông xuống tấm màn mờ ảo. Hoàng hôn màu gì - Màu tím, Đỏ, màu khói hay màu xám xịt? Loa chỉ thấy những tia nắng cuối cùng từ từ tắt lịm, cảnh vật chung quanh nhạt nhòa dần trong tĩnh mịch. Thỉnh thoảng tiếng chim con gọi mẹ nghe sao yếu ớt và như hoảng hốt, đâu đó tiếng chó sủa văng vẳng nơi xa xôi vọng lại. Những tàu lá chuối bên hông nhà đung đưa nhè nhẹ như nói với Loa rằng: Loa ơi đừng buồn, mình đang ở bên Loa nè, Loa không có một mình đâu.
Phải! rất nhiều thứ đang kề cận bên Loa – Cây cỏ, gió mây, chim chóc và những tiếng ồn mơ hồ. Rồi một chút nữa thôi màn đêm sẽ trùm lên tất cả, màu đen thùi sẽ phết tối thui hết mọi thứ, kể cả những bức tranh đầy màu sắc sống động của Tóc xoăn, khi ấy Loa cũng hoà vào đêm ngự trị cõi nhân gian.
Có tiếng xe ngoài cổng vọng vào, Loa lướt nhanh ra, mừng - sẽ có người gầm gừ với nó!
Phương thoăn thoắt bước vào vội vã, nhìn quanh quất ngôi nhà vắng ngắt, mặt sa sầm, cũng nhanh như thế quay ra thật nhanh - Taxi đang chờ mà. Loa bám theo.
Ui! Sao mình ngu mà chui vô cái thùng kín mít thế nầy, ngộp thấy mồ tổ, biết vậy ngồi trên nóc xe cho nó mát.
– Bà đi xe lậu mà còn nhiều lời.
– Ai vậy? Ai nói đó. Loa ngơ ngác.
– Tui nè! Là nơi bà đang đặt cái mông của mình.
– Một đống sắt mà biết nói chuyện sao?
Bổng Loa bị hất một cái mạnh, muốn xuyên thủng nóc xe.
- Trời gì vậy?
- Ổ gà đó Bà.
- Xe dõm.
- Là của đại gia đó Bà.
- Xạo, taxi mà.
- Khùng! Taxi mà khủng vầy? đui chắc.
Ôi trời! Loa bị hất một cái nữa, vì nhẹ nên gặp mấy cái lỗ trời đánh trên đường Loa bị đội đầu liên tục. Đáng đời, ai biểu ham xế hộp. Thấy xe có tới 4 bánh, mắt sáng rỡ chui vô liền. Bị tưng tưng mấy cái Loa tỉnh hẳn. Nhưng có phải Loa đang nói chuyện với chiếc xe không nhỉ? Hay là ngủ gục nằm mơ. Ờ ! mà chiếc xe nầy đẹp thiệt , mới cáu cạnh và biết giữ của ghê.
- Ổng đang ở đâu? Tiếng của Phương phá tan yên lặng.
- Khách sạn, chờ Cô – Anh tài xế trả lời.
- Bực ghê! Hôm nay không đâu vào đâu. Phương lẩm bẩm, cáu gắt.
Anh tài xế im lặng, lạnh lùng không nói năng.
Chiếc xe khó chịu, Bác tài khó chịu, chủ nhân nó chắc cũng khó chịu. Còn Phương, đang nhăn nhó khó chịu nốt. Loa có hơi hối hận khi bắt đầu cái chuyên án tào lao của mình. Xía vô chuyện của người – Nó quả thật là MAUNA LOA ruồi bu kiến đậu.
Ngoài đường mọi thứ chập chờn vun vút lao vào Loa, ánh đèn đường vụt qua - trái, thẳng, phải, phải thẳng… Trời! nếu không cố ghi nhớ vào bộ não lỏng le thì mình lạc mất Tóc xoăn cho coi. Xời! Mà lạc thì lạc, làm gì phải sợ, khỏe re, khỏi phải bận tâm và nghe ông ấy cằn nhằn. Lỡ lên lưng cái xe mắc dịch nầy, lái theo luôn chứ sao, trên lưng cọp mà người ta còn cởi tuốt, huống hồ chiếc xe bóng loáng.
Tới đâu thì tới bất quá thì lang thang…
Khách sạn sừng sững sáng lòa, bao nhiêu đèn nhấp nhái hiện ra làm Loa hoa cả mắt. Đang ở một nơi bình lặng, giờ trước mặt là cảnh đồ sộ hào nhoáng, nhộn nhịp khiến Loa nôn nao, rạo rực động lòng ham muốn. Ai nói giàu sang là phù phiếm? Đúng là ganh ăn tức ở. Loa luôn ước ao mình là chủ nhân của một lâu đài lộng lẫy, trước kia khi nào rảnh rỗi, Loa tự cho mình đóng vai Công chúa lọ lem. Đắm chìm trong giấc mộng giàu sang nhung lụa ấy Loa khoái chí run rẩy. Tiếc là vị hoàng tử trong mơ lặn mất tiêu, tìm lác cả mắt mong thấy để túm lấy mà triền miên thất vọng. Dù cho mòn mỏi nhưng nó không nguôi hy vọng. buồn! Phải chi kiếp trước ráng tu, không làm chuyện ác độc thì kiếp nầy nó tha hồ hưởng thụ... hic.hic.
Ôi! Ở đâu ra một ông mập ú ù chui vào ngồi cả lên người nó. Giật cả mình, Loa bay thốc lên – lại đội nóc thùng.
Người sao mà láng mướt, quần áo phẳng phiu, con ruồi nào vô phước đậu vào mấy cái li quần là toi đời, Loa tò mò săm soi, ngắm nghía. Ông ta có cái đầu hói bóng ngời, vài cọng tóc lẻ loi trên đó thật tội nghiệp, mũi ổng to như trái cà đỏ nhưng con mắt thì nhỏ xíu giống vầng trăng khuyết.
- Xong chưa?
- Em không gặp.
- Chậm chạp tôi đổi ý ráng chịu.
- Em biết, em đang cố lo cho xong.
- Chắc nó đồng ý không?
- Phải chịu thôi, không ruột thịt thì đâu có quyền gì.
- Ừ! Nhanh lên, nếu không tôi dẹp, đừng năn nỉ.
Ông mập nói giọng hách dịch, thật khó ưa! Phương thì lí nhí trả lời. Ôi! Cái bà nầy! tức ghê – đẹp và duyên dáng, mĩ miều sao phải hạ mình mọp mẹp đến thế?
- Về nhà bên sông! Mập hất hàm ra lịnh cho bác tài.
- Em còn ghé rước con. Phương rụt rè
- Tối rước.
- Sợ nó đợi.
- Kệ nó, hôm nay tôi rảnh, chỗ đó cũng rảnh. Mập nhếch mép.
Phương làm thinh
- Ê! Lấy số của con nhỏ áo đỏ chưa? Mập nhìn về phía Bác tài.
- Dạ rồi! Em lấy rồi.
- Con nhỏ có cái mặt đẹp, nhưng mỏ thè lè, được cái mông bự. Nói xong Mập cười khục khục, chẳng đoái hoài gì đến người đẹp. Loa ghét muốn nhổ hết mấy cọng tóc còn lại trên đầu thằng cha đó quá...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét