Mỗi
năm, nhà Lem có một cái giỗ, Ông Bà Nội mất cùng ngày cùng tháng cùng năm nên
Ba Má đỡ tốn kém làm đám 2 lần, Má nói – Ngày xưa, 2 người thề thốt gì đây nên
rủ nhau đi một lượt, vậy cũng vui, sống chết có nhau, ông bà chắc cũng không
đến nổi buồn. Nghe vậy Lem hăm he Má liền – Thôi nha, đừng bắt chước ông Bà Nội
nha, làm ơn 2 người đừng thề thốt gì hết nha, cùng đi hết là tui… hổng giữ con
cho 2 người đâu nha – Khùng quá mầy ơi! Má vỗ đầu Lem cái bốp.
Thường ngày giỗ Ông Bà làm ở quê, tất cả đều phải có mặt,
riêng Lem giữ nhà trên nầy, chỉ mấy bộ đồ cũ kĩ, chấp vá nhưng đó là thứ quý
nhất của chị em nó, nếu mất là từ trên xuống dưới… trống trơn liền.
Gia đình Lem thuê nhà
suốt năm nầy qua tháng kia, nhưng sau ngày hòa bình, chủ biến mất tiêu, không
thèm léo hánh đến thu tiền. Thời gian trôi qua và… tự nhiên gia đình Lem được
hưởng khơi khơi, tự mình làm chủ nhà ngon ơ không tốn xu nào, thời gian đó Má nó
hỉnh muốn bể mũi, tiếc là nhà nhỏ xíu và ọp ẹp. Biết vậy hồi đó ráng kiếm một
căn bự chảng để bây giờ không xít xoa tiếc hùi hụi. Quả thật lòng tham không
đáy, không có cả bến bờ. Được đằng chân lân đằng đầu, biết vậy không đúng,
nhưng cả nhà nó không ai áy náy trừ Ba.
Cũng ngộ! Trong khi Ba
về quê giữ đất không cho ai lấy thì ở thành phố mấy chị em Lem chiếm nhà của
người ta, sau nầy, Lem gọi đó là tội lỗi bất đắc dĩ ngoài ý muốn – Nghe cũng tử
tế ghê! Ba nói – Cái mất của người ta là cái được của mình, mình vui mừng trong
khi người ta đứt từng đoạn ruột, của cải có được là mồ hôi nước mắt, tạo ra
không phải dễ. Má độp Ba liền – Ông lãng ghê! người ta bỏ chứ bộ, mình không ở
thì người khác cũng ở, tại thời thế thế thời phải thế. Ngu sao không lấy. Má
hất mặt lên thách thức, cùng với ánh mắt lấp lánh và nụ cười thỏa mãn, tham lam
thấy rõ. Nhưng dù Má nói thế nào, chống chế hay quyết liệt, sai hay đúng, Ba
vẫn không cãi lại được. Miệng lưỡi đàn bà lanh quả đáng sợ. Để lấy lòng Ba, Lem
kết tội Má là lấn quyền chồng, ăn hiếp chồng, coi chừng trời trả báo, thế nào
mai mốt cũng gặp ông chồng khác quánh… bờm đầu, ai ngờ Má và… Ba hợp sức oanh
tạc nó tơi bời.