Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

LEM - 9

Lần đầu theo Ba Má về quê, Lem sướng không thể tả, trong lòng nôn nóng, lóng ngóng không biết phía trước những thứ hấp dẫn nào đang chờ đón, có giống những bức tranh nó từng vẽ vời trong xó bếp, hay những hình ảnh đẹp như mơ ấp ủ trong đầu – ngâm hoài trong mớ tàu hủ hay rau câu sau lớp sọ mà người ta gọi là mơ ước. Ồ! Có phải là nguyên miếng đất to đùng nhiều cây cỏ hoa lá, gió thổi ù ù, tha hồ hít vô thở ra ào ào? Nơi ấy có gì bí mật, quý giá thế nào mà Ông Bà không tiếc mạng để giữ gìn, và cái ao bom nó ra sao? Chắc ban đêm sẽ rất là huyền bí và nhiều bóng ma thấp thoáng – Ôi, làm sao mà nó dám mò tới để dòm.
Ba ẵm Si, Lem nắm tay Má. Ba người bước xuống chiếc đò ngả nghiêng lắc lư không ngừng, chân tê đi vì sợ, người Lem cũng lúc lắc hồi hộp theo. Ráng ngồi êm ru chết cứng, không dám nhúc nhích, sợ chiếc đò mất thăng bằng lỡ… ụp xuống là toi. Lem nhìn dòng nước từ từ lướt qua thân đò sùi bọt trắng xóa, tiếng máy reo è ạch… tạch… tạch… tạch…làm tim Lem thêm dập dồn nôn nóng, mong mau chóng đến nơi. Mặt nước bập bềnh y hệt như món sương sa hột lựu trong cái thau bày bán ngoài chợ mà nó thường thèm thuồng muốn được ăn một lần cho đã. Mát quá! Lem muốn nhảy xuống dòng nước hiền lành ấy để vẫy vùng, nhưng biết chắc mình sẽ tiêu đời vì không biết lội.
Rời xa bờ, ra khỏi thành phố, sông mở lòng rộng mênh mông, hai bên bờ xa xa trải dài 2 dải lụa xanh rì, trên trời bao la cũng một màu xanh ngát, những đám mây trắng tan hợp, hợp tan đủ mọi hình thù lạ lùng tuyệt đẹp, ánh nắng tô điểm cho chúng thêm sáng lóa, chúng lung linh di chuyển nhẹ nhàng, làm nền cho những bầy chim đang chao lượn không ngừng, biết những nàng mây đang cổ vũ mình nên những chú chim tung cánh đầy hứng khởi. Lem tha hồ thả hồn mình bềnh bồng trên thiên đàng, và thấy hình như chư tiên đang nhìn xuống nó mỉm cười hớn hở.
Ngồi trên đò hơn 3 tiếng đồng hồ, chung quanh toàn nước, phản chiếu ánh nắng lấp lánh, thằng út SI sợ sệt im thin thít. Si nhủi vào lòng Má nằm êm ru, nó run rẩy khi thấy chiếc đò say xỉn đưa mình ra giữa dòng sông rộng lớn. Trong lòng Má, Si tìm thấy chỗ dựa an toàn. Thật ra bất cứ lúc nào có thể là Si dòm dèm chui vào chỗ nó khoái mê tơi - Má ưu tiên cho nó rề rà 2 cái ẤY vô thời hạn. Là Út mà – lời nói đó đương nhiên cấp cho nó thêm bao nhiêu là quyền lợi !Thằng Ố ganh tị la làng – Bớ người ta thằng SI măn vú. Chưa dứt câu, nhanh như cắt, Si nhảy tới bụm họng liền, Si mắc cỡ nhưng thấy cái ẤY là con mắt sáng rỡ. Má thì xề xòa – già rồi nghen ông, chẳng quyết liệt chút nào nên nó cứ nhâm nhi thưởng thức.
Si rất thích Lem, nó thường đeo theo đòi Lem kể chuyện – Nhem ơi, kể chuyện đi – kể hoài, hết chuyện rồi, Lem gắt – Kể đi Nhem, đi Nhem. Si ỉ ôi – Đặt đại nha? – Được mà, được mà, kể em nghe đi Nhem, Si gật gật lia chia sợ Lem đổi ý. Si cứ đớt đát Nhem Nhem hoài, bỏ mất luôn tiếng chị. Kệ! có sao. Lem vẫn vui lòng rù rì toàn chuyện trời ơi đất hỡi, trên trời dưới biển, đồng bằng cao nguyên nó lôi vô nháo nhào, SI nghe say mê, nếu chẳng may rớt… mất cái gì đó, nó cũng không hay biết. Hiếm hoi lắm có được một đệ tử hâm mộ, Lem phát huy khả năng bốc phét, đem những thứ mong muốn dồn nén trong đầu, thêu dệt thành câu chuyện lâm li bi đát, râu ông nầy cắm cầm bà ki, Si nghe đến nỗi ngơ ngẩn, thật thật hư hư lung tung xèng, một xâu hùm bà lằng xắn cấu nhưng nó tiếp thu tuồn tuột.
Đò cập bến ở một nơi hoang sơ, cây cối um tùm, cỏ dại lòa xòa luông tuồng. Đường đi như một rãnh nhỏ chỉ vừa bước chân, bước lên cái bờ chỉ chuối và chuối, đi vài chục thước, phía trước mở ra một khoảng trống rộng lớn, phía dưới toàn lúa là lúa xanh mượt mà, mịn như nhung.
Nhà mà gia đình Lem may mắn vào ở liền là một cái chòi cất tạm nghỉ trưa của người bà con, họ cũng mặc kệ bom rơi đạn nổ, bám đất trồng trọt sinh sống qua ngày. Họ giống như Ông Bà Nội - tưởng tiếng súng là tiếng nhạc hay tiếng pháo nổ ngày tết, không chịu nổi cảnh bon chen ở chốn đông người. Khi chiến tranh chấm dứt, giật mình nhìn lại – hú hồn, mình còn y nguyên, còn sống, còn nhìn thấy mặt trời – Thiệt là mừng dùm cho họ.
Rời xa cái hang chật chội, đông đúc ồn ào, đến một nơi trống trải thông thoáng thế nầy – Ôi! Cuộc đời sao mà sung sướng. Lem lâng lâng, thích thú quá, nó muốn hát thật to để chào mừng khung trời mới, nơi nó đặt rất nhiều kì vọng cho tương lai của Ba Má, ít ra ở đây có thể mặc sức hít thở không khí trong lành, nồng đượm hơi đất và mùi cây cỏ. Ba sẽ hạnh phúc hơn, Má sẽ nhàn hạ hơn, chúng nó sẽ được thay đổi bầu không khí mỗi tuần. Tiếng chim reo vui ríu rít trên đầu Lem như hưởng ứng với những toan tính của nó. Lem vui mừng vì biết chắc mình có một miếng đất, dù không như cổ tích.
Mái nhà lá cũ kĩ lủng lỗ chỗ, nằm trên giường Lem ngắm được mấy đám mây đùa cợt bay ngang qua, vách ngăn bằng những tấm nứa xệch xoạc, đêm về có thể nhìn trăng tìm chị Hằng để vỗ về giấc ngủ. Gió từ đồng thổi vào lồng lộng, gió mạnh đến nổi tới số cho con muỗi nào mon men bay đến kiếm ăn - không gãy cánh cũng bị què giò. Bên hông nhà là một khoảng đất rộng um tùm, toàn những lùm cây âm u , dây leo chằng chịt, bao trùm che chở cái ao bom đầy bí ẩn. Chiều chiều đâu đó phát ra tùm lum thứ âm thanh - bìm bịp thở dài, cóc nhái gây gổ, rắn huýt sáo yêu đời cợt nhả và tiếng của đủ loại chim đang chửi nhau chí chóe. Chúng hợp chợ trong ấy hay sao mà đông vui như ngày hội.
Khi một ngày đi qua, mặt trời buồn bã chào tạm biệt, những tia nắng nhạt màu bắt đầu lạnh dần vẫy tay từ tạ mọi người. Trời sụp tối, cả không gian tràn ngập tiếng rền rĩ của bọn giun dế ểnh ương bù tọt, chúng gọi nhau, cãi vã, tám chuyện không ngừng. Nghe rầu rĩ, buồn bã và nhớ nhà muốn chết.
Đó là những ngày khởi đầu, Ba Má sắp xếp cuộc sống mới một kiểng hai quê. Đó là cũng là những ngày hè nắng cháy, Lem thường dẫn Si lang thang trên bờ ruộng, tập tành bắt ốc, hái rau, móc cua, những công việc lạ lùng nhưng vô cùng thích thú mà chúng làm hoài không biết mệt. Có hôm Lem kéo không ra con cua mà móc ra một… con rắn. Chúng quăng tá lả, la làng, hết biết đường chạy, bò càng, bò niễng, thằng Si quýnh quáng sụp nhào xuống bờ ruộng khóc òa, đái luôn trong quần, một phen vỡ mật vì lần đầu dám giỡn mặt với một con rắn chính cống. Con rắn đó chắc cũng vỡ tim nên lủi ở đâu chết mất xác không thấy quay lại cắn nó. Báo hại từ đó về sau, đi tới đâu 2 chị em cũng bị rắn ám ảnh , nỗi sợ kéo dài cho đến lúc Lem chứng kiến một con rắn hổ ngựa phóng băng băng, đầu ngóc cao gần 2 thước, không ngừng mổ tới trên bờ đê, từ đó nó mới bắt đầu coi thường mấy con rắn nước bé loắt choắt và tiếp tục mày mò, quậy đục làm phiền tụi rầy trong đám ruộng.

Nhưng Lem không ngờ, đó là một khởi đầu của một ngày mai đầy ngỡ ngàng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét