Lem đã phát hiện ra những thứ nó tưởng có nhiều nhưng thật sự
trụi lủi sau chuyến buôn lậu thành công ấy - Không gan, không tim, đến máu cũng
không có nốt. Sợ đến quíu cả tứ chi, líu luôn cái lưỡi, tim đập ầm ầm còn hơn
cái trống trường giờ tan học, mặt xanh lè xanh lét như tàu lá chuối. Rõ ràng
Lem chỉ là một con ruồi bất tài vô dụng. Nhưng sự thật nầy còn lâu thiên hạ mới
biết. Ngu sao! Lem dấu kĩ tận đáy lòng đừng hòng ai dòm thấy, cẩn thận hơn nó
còn sơn phết bên ngoài mấy lớp – ra vẻ đầy khí khái anh hùng, ta đây rất mạnh
mẽ và can đảm có thừa. Tội nghiệp Tường Lãm, lúc nào hắn cũng hết lòng thán
phục, tấm tắc khen ngợi một con thỏ đế rụng lông. Còn Ba Má Lem thì vững tin có
một đứa con gái không thua ai, an lòng vững tâm cho nó ra giang hồ thi thố tài năng.
Dù vậy, Lem vẫn là đứa con bị chửi nhiều, chửi mạnh, chửi triền miên nhất…
Má quát Lem hoài – Cái
con yêu lồi, mầy coi chừng tao đó, lì quá ai chịu nổi – yêu lồi là con yêu tinh
có 2 con mắt thòi lòi, chắc vậy.
Ba thì nhắc nhở - Ba trồi bốn trợn vừa thôi con, thế nào cũng ống
chề. Có sao đâu, chồng ư? Một thằng xa lắc xa lơ nào vậy? Không cần.
Kể từ lúc vỡ mộng tình yêu với Bá Hoàng – Là thằng khôi ngô tuấn
tú học chung lớp bốn – khi nó đá trái banh oan nghiệt vào mặt thì Lem xem tình
yêu là đồ bỏ. Chỉ có mấy giây mà thành kẻ thù thì yêu làm chi cho mệt xác.
Nhưng nói về mơ mộng
hão huyền thì Lem là số một.
Không hiểu sao cái đầu
của Lem lảng vảng toàn những hình ảnh của những vở cải lương mà nó lấp ló xem
ké ở nhà hàng xóm. Lem có thể ngồi hàng giờ chỉ để tưởng tượng – Mình sẽ là một
cô công chúa thướt tha quần áo lượt là óng ánh, trên đầu cũng lấp lánh 1 đống
trâm cài lược cưỡi - Là một tiểu thư sắc nước hương trời trong một lâu đài to
lớn, chung quanh là khu vườn rộng mênh mang, trái cây trong vườn thì hàng hàng
lớp lớp chín mọng, dưới chân là thảm cỏ xanh rì - Là một cô bé xinh đẹp tuyệt
vời mặc một cái áo đầm trắng tinh ở trong ngôi nhà trắng toát, chung quanh nhà
trồng toàn hoa, những đóa hoa to thiệt là to nhiều màu sắc.
Lem không chỉ tưởng
tượng, mà nó còn cặm cụi, say mê biến tất cả thành sự thật trên cái bảng rách
rưới duy nhất ở góc nhà. Vẽ xong tim nó rộn ràng, nhìn ngắm say sưa mải như hóa
thân vào trong đó. Thường những bức tranh ấy có tuổi đời rất ngắn ngủi vì bị
mấy thằng em xịt nước dầm dề trên đó. Ba bốn thằng cùng chĩa vào thì không một
góc nào còn khô ráo, khu vườn cổ tích tan thành vũng, thiên đường có mùi nước
đái nồng nặc. Vẽ lại thôi, lau lau vẽ vẽ, nó tự nhủ - có thể làm như thế đến
hết kiếp nầy.
Và dù Lem có la hét
quát nạt hăm he hung dữ đến thế nào thì mấy thằng đực rựa loi choi lóc chóc ấy
cũng lôi nó trở về trần gian đầy khổ ải. Chúng đâu để Lem chìm đắm lâu trong
mộng mị, chắc cũng nhờ chúng nó mà sau nầy Lem không có trong danh sách bệnh
nhân đặc biệt cần theo dõi trong bênh viện tâm thần.
Lem có 2 bà chị không
giống một nó một chút nào.
Chị hai nó ít nói,
trắng như bông bưởi, suốt ngày chỉ liếc qua liếc lại và cười. Chị giống Ba nên
rất đẹp, cặp mắt to đen lóng lánh, cặp lông mi dài thườn thượt, Lem nghĩ, con
thằn lằn mà nằm dài trên đó lăn qua lăn lại ngủ cũng ngon giấc như thường. Sao
kì vậy ta? cùng một Ba một Má mà sắc đẹp 2 đứa con xa lắc xa lơ như 2 phương
trời cách biệt? Hay Má có làm gì bậy bạ không đây? Ý nghĩ đó thoáng qua Lem dập
tắt liền, Ba mà biết dám cạo đầu khô nó chứ hổng phải chơi – đã xấu đầu lại
trọc lóc không còn cọng tóc thì ớn lạnh. Mà Ba đẹp trai như vậy, bộ điên sao Má
sinh lòng phản trắc. Nhưng quả thật Lem hay nghi ngờ về nguồn cội của mình.
Nhưng càng hãi hùng thêm khi nghĩ mình là con của thằng cha căng chú kiết xấu
đau, xấu đớn trong xó xỉnh nào. Lạy trời, hãy tha thứ cho ý nghĩ tội lỗi nầy và
mong rằng Má luôn là người đàn bà chính chuyên trước sau như một.
Ba Má thương chị Hai vì
chị hiền và biết nghe lời. Má thường bảo – Ráng mà bắt chước chị, điềm đạm, lễ
phép, ăn coi nồi ngồi coi hướng, con gái phải nhu mì thì nhiều người thương,
xin cưới hỏi đàng hoàng, nở mày đẹp mặt, đập dẹp nấu nhừ, buông thùa buông thả
như mầy có cho ma nó cũng hỏng thèm. Mai mốt có xách túi theo trai, người ta
cũng đuổi cổ về đó con. Nghe tự ái dễ sợ.
Thiệt là ghét! Biểu Lem
giống chị, làm sao được đây? Lem cũng muốn lắm chứ, ai mà không thích đẹp. Lem
trả lời Má – Tại Má rặn con ra như vầy chứ bộ con muốn như vầy, không giống Ba
thì giống…
Chưa nói dứt câu là Lem
đã dọt xa rồi vì Má cầm chiếc guốc chọi liền… Xí hụt! Kinh nghiệm đối phó khiến
chân tay Lem nhanh nhẩu lạ kì. Ưu điểm nó cũng có thiếu gì, tại Má cố tình
không thèm công nhận. Ít ra không ai có thể rượt kịp nó, nếu là chị, chắc bị
nhừ đòn.
Lem thường tìm cách làm
cho chị bớt đẹp. Chị ngủ Lem lấy lọ nồi quẹt đầy mặt, nhưng vô ích, rửa sạch là
trở về vị trí cũ. Một hôm Lem lấy kéo cắt một chỏm tóc của chị, báo hại chị
khóc mù trời vì đó là tài sản quý nhất, Ba Má biết ngay là Lem ra tay cho dù
Lem chối lia chối lịa và đổ thừa mấy thằng ôn con nhỏ. Nhưng cuối cùng nó phải
đau đớn thừa nhận tội lỗi với cái mông xương xẩu bầm dập. Nhưng càng thương tâm
cho Lem và cho công sức nó bỏ ra, sau khi cắt ngắn tỉa tót lại mái tóc tém, chị
nó lại đẹp lạ đẹp lùng hơn nữa.
Qua trận đòn nầy Lem đã
hiểu – Của ai người nấy hưởng, cầu cũng không có muốn cũng không được, hại
người là tự hại mình. Trời cho cái gì thì ráng mà xài cái đó. Lem tự nhủ, nhất
định biến đau thương thành sức mạnh.
Chị Ba Lem không đẹp dữ
dội như chị Hai nhưng rất duyên dáng, lanh lẹ có bản lĩnh, đặc biệt giọng nói
ngọt ngào du dương, chị còn một thứ vũ khí tối tân là…
Thích cái cách tả chị Hai,
Trả lờiXóa...con thằn lằn nằm ngủ trên cặp lông mi ấy mà ngủ cũng ngon giấc.