Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

LEM - 7

Mỗi năm, nhà Lem có một cái giỗ, Ông Bà Nội mất cùng ngày cùng tháng cùng năm nên Ba Má đỡ tốn kém làm đám 2 lần, Má nói – Ngày xưa, 2 người thề thốt gì đây nên rủ nhau đi một lượt, vậy cũng vui, sống chết có nhau, ông bà chắc cũng không đến nổi buồn. Nghe vậy Lem hăm he Má liền – Thôi nha, đừng bắt chước ông Bà Nội nha, làm ơn 2 người đừng thề thốt gì hết nha, cùng đi hết là tui… hổng giữ con cho 2 người đâu nha – Khùng quá mầy ơi! Má vỗ đầu Lem cái bốp.
Thường ngày giỗ Ông Bà làm ở quê, tất cả đều phải có mặt, riêng Lem giữ nhà trên nầy, chỉ mấy bộ đồ cũ kĩ, chấp vá nhưng đó là thứ quý nhất của chị em nó, nếu mất là từ trên xuống dưới… trống trơn liền.
Gia đình Lem thuê nhà suốt năm nầy qua tháng kia, nhưng sau ngày hòa bình, chủ biến mất tiêu, không thèm léo hánh đến thu tiền. Thời gian trôi qua và… tự nhiên gia đình Lem được hưởng khơi khơi, tự mình làm chủ nhà ngon ơ không tốn xu nào, thời gian đó Má nó hỉnh muốn bể mũi, tiếc là nhà nhỏ xíu và ọp ẹp. Biết vậy hồi đó ráng kiếm một căn bự chảng để bây giờ không xít xoa tiếc hùi hụi. Quả thật lòng tham không đáy, không có cả bến bờ. Được đằng chân lân đằng đầu, biết vậy không đúng, nhưng cả nhà nó không ai áy náy trừ Ba.
Cũng ngộ! Trong khi Ba về quê giữ đất không cho ai lấy thì ở thành phố mấy chị em Lem chiếm nhà của người ta, sau nầy, Lem gọi đó là tội lỗi bất đắc dĩ ngoài ý muốn – Nghe cũng tử tế ghê! Ba nói – Cái mất của người ta là cái được của mình, mình vui mừng trong khi người ta đứt từng đoạn ruột, của cải có được là mồ hôi nước mắt, tạo ra không phải dễ. Má độp Ba liền – Ông lãng ghê! người ta bỏ chứ bộ, mình không ở thì người khác cũng ở, tại thời thế thế thời phải thế. Ngu sao không lấy. Má hất mặt lên thách thức, cùng với ánh mắt lấp lánh và nụ cười thỏa mãn, tham lam thấy rõ. Nhưng dù Má nói thế nào, chống chế hay quyết liệt, sai hay đúng, Ba vẫn không cãi lại được. Miệng lưỡi đàn bà lanh quả đáng sợ. Để lấy lòng Ba, Lem kết tội Má là lấn quyền chồng, ăn hiếp chồng, coi chừng trời trả báo, thế nào mai mốt cũng gặp ông chồng khác quánh… bờm đầu, ai ngờ Má và… Ba hợp sức oanh tạc nó tơi bời.
Thời ấy, hình như ai nhiều nhà thì cho là tư sản, sẽ bị… gì đó nên chủ cho thuê nhà bỏ của chạy lấy người. Ba Má Lem gặp may, đó là món quà RẤT RẤT LỚN không ngờ mà hòa bình trao tặng. Mặc dù mãi thật lâu sau nầy, người ta có thưa kiện lung tung đòi lại, nhưng ba bên bốn phía, trên dưới không ai chấp nhận nên họ đành bỏ cuộc. Mà cũng dễ gì, trong tay Má là của Má , sức mấy mà hòng lấy lại được. Má ôm giấy tờ nhà trong mình kè kè, đến con gián mà cũng sợ nó gặm mất. Của lụm được Má còn quý hơn cả chị em Lem – do chính 2 người sản xuất ra. Làm gì có chuyện trả.
Nghề ăn trộm lúc đó hoạt động ì xèo, ra đường không biết ai chánh ai tà, nhất là cái xóm của Lem. Cái gì cũng có thể mất, từ quần áo, mùng mền, ly uống trà cho đến đôi dép cũ xì. Tối còn ở nhà mình, lơ mơ là sáng đã thấy nó đã nằm hiên ngang ở mấy sạp bán đồ cũ - gọi là chợ đen. Hàng hóa làm ra trong đêm hôm tăm tối được bán ở đấy nên tên cái chợ cũng tối thui. Nghèo như nhà Lem mà trộm vẫn không làm ơn bỏ qua dùm, bị mất một lần, mấy chị em thân sơ thất sở kêu trời không thấu. Lem không sợ ma quỷ, sợ nhất là trộm. Đêm đêm chỉ cần một tiếng thở dài của con chuột cống cũng làm nó giật mình thức dậy, run lập cập tưởng trộm viếng thăm. Bởi vì cái quần Lem mặc bấy giờ tập hợp cả nghìn miếng vải – nhưng vẫn là cái quần, nếu mất bất ngờ thì đến bao bố cũng không có mà tròng vô thay thế.
Trong khi Lem là con gái mà ăn mặc xác xơ, hình hài lùi xùi, thì thằng bạn thân Tường Lãm lại láng cóong, bóng như bộ lư ngày tết. Nó có gương mặt tròn, ỷ mình được trời cho nụ cười có duyên nên lúc nào cũng nhe nanh, kể cả những khi trả bài không thuộc.
- Mầy làm ơn ngậm cái họng lại đi. Cười hoài không chán sao. Lem nhắc nhở.
- Sao phải ngậm, vô duyên, miệng tao tao cười. Nói rồi nó tiếp tục… cười.
- Có gì vui mà cười.
- Nhìn bản mặt mầy là tao muốn cười.
- Mặt tao làm sao?
- Tại mặt mầy luôn nhăn như con khỉ già ăn ớt. Nói đến đây chưa kịp chạy Tường Lãm đã bị Lem nện cái cặp vào lưng nghe cái ình.
- Cho chết nè, ai biểu mầy dám làm cho mấy con khỉ nó buồn.
Lem là vậy, kêu nó bằng gì, nói nó sao cũng được, ưu điểm của nó là biết biến đau thương thành sức mạnh. Bị gọi là khỉ già hay khỉ trẻ Lem chẳng chút phiền, mà nó buồn muốn chết khi không được Tường Lãm lảm nhảm mỗi ngày – Khỉ già nè, khỉ già ơi. Tường Lãm tự nhiên biến mất khỏi mặt đất, bốc hơi đâu mất tiêu, sự vắng mặt đột ngột của nó khiến Lem như bước hụt giò.
Lảng vảng trước nhà thằng bạn, Lem dòm ngó suốt mấy ngày trời nhưng bóng Lãm mịt mù – Cái thằng quỷ ó đâm, đi đâu không nói một tiếng, mai mốt đừng hòng tao nói chuyện với mầy. Lem lẩm bẩm mà buồn rười rượi, nhìn quanh lớp học, mỗi 1 thằng hiểu nó mà cũng bỏ đi, đời nó toàn từ thiếu tới thốn. Có đứa bạn thân đâu phải dễ, bây giờ tìm đâu ra thằng giống nó, trắng trẻo , lịch sự và nhất là không chê khen kén chọn.
Sau chuyến buôn lậu đầu tiên Tường Lãm ra quyết định - Mầy đừng có mà hòng rủ tao làm CHUYỆN ĐÓ lần nữa nha, sợ thấy bà thấy tổ, vậy mà ham cái gì. Khỏi cần Lãm nói, Lem ớn thấy ông bà ông vải rồi, kiếm được mấy đồng, mất cả hồn lẫn vía, lỗ chứ lời giống gì. Mấy cái thu hoạch nhiều tiền nhưng bị cho là phi pháp dễ bị nhốt, xin nhường lại cho ai có gan, nó chấp nhận cái sự nghèo của mình không hối tiếc. Kệ! Lem mà bị teo tim, lấy tiền đâu mà trị.
Rốt cuộc, thì ra Tường Lãm cùng gia đình vượt biên. Bạn bè và ngay cả thầy cô nói rùm trời. Nhà Lãm bị tịch thu cấp cho người khác. Nhà đẹp và lớn như vậy, thật tiếc quá. Đồ quỷ sứ, đi mà êm re, câm như hến, Lem nghĩ lại - mà chắc nó cũng bị bốc đi bất ngờ, nếu không thì cũng xì cho mình hay rồi. Nghĩ đến đó Lem rùng mình.
Lem rất sợ nước, sợ chết ngộp, sợ cá mập ăn thịt, sợ sóng biển. Chỉ tưởng tượng thôi Lem đã thấy hãi hùng. Lúc ấy người ta rủ nhau lén lút vượt biển rất nhiều, ai có vàng có tiền rục rịch lặn mất. Má nôn lắm, cứ xít xoa ham muốn, nếu bà ấy có nhiều tiền thì chưa biết bây giờ Lem ra sao, ở thiên đường hay dưới đáy đại dương, hoặc đầu thai thành con cá mập vẫy vùng giữa Thái Bình Dương không biết chừng.
Lem ham sống sợ chết tự nhủ rằng – Tại sao người ta lại chịu linh binh trên con tàu hết xăng, nhịn đói nhịn khát giữa biển khơi sóng dữ, nếu lật nhào xuống giữa đêm mịt mù, ai cứu được đây? Uống đầy bụng thứ nước mặn chát, chưa thấy cái mốc gì dưới ấy, thậm chí chưa kịp chết ngộp thì cá mập đã đớp rồi. Cầu trời cho Tường Lãm đi đến nơi về đến chốn sống sót trở về, vái cho nó bị bắt, nhốt rồi cũng thả ra, nếu hên được học lại thì tốt, không thì thôi, hơn là chui vô bụng con cá ở phương trời nào biền biệt. Chỉ đi buôn lậu mà Lãm sợ như thế, trong hoàn cảnh ấy không biết tâm trạng nó ra sao, thiệt là tội nghiệp nó quá đi. Lem đâu hình dung ra sau nầy, hắn ta dương dương tự đắc làm việt kiều yêu nước, vinh quy bái tổ trở về trong vinh quang đắc thắng.

Ai cần Lem lo lắng cho tương lai người khác chứ, dù sao thì người ta cũng có bố mẹ giàu sang toan tính bảo bọc. Chỉ toàn nhiều chuyện cho nên nó… nghèo hoài cũng đáng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét