Khi người ta nghèo, người ta nói không với rất nhiều thứ, phải từ bỏ ham muốn trong thèm thuồng. Vật chất eo hẹp lôi kéo theo tinh thần bất an đẻ ra nhiều chữ TỰ mà Lem không ưa chút nào - Tự ái, tự ti, tự giác, tự lo và tự... vận. Có điều cái tự sau cùng thì hơi thê thảm, nhưng nó nghĩ, khi cảm thấy bất lực, không tự lo cho mình được, hoàn cảnh bi đát, thần kinh suy sụp, mắt hết thấy đường thì chết quách cũng là dễ hiểu. Giờ ra chơi, nhìn bạn bè tung tăng tươi như hoa, không biết làm trò gì, thôi thì một mình gậm nhấm cái nghèo để quên đi lòng ganh tị đang làm mưa làm gió trong lòng.
Biết mình nghèo nên Lem đeo nặng trong lòng mặc cảm thua kém. Đúng thôi, không có xu nào trong túi, làm gì dám vo ve chơi với đứa nầy đứa nọ, trời thương tình cho nó một đứa bạn hiền, nỡ nào lấy đi không thương tiếc. Lãm ơi, giờ nầy mi ở đâu - Lem rên rỉ với cái ghế đá sân trường - Tao chưa kịp làm chuyện ĐẠI SỰ với mi thì mi đã cao bay xa chạy.
Cũng may, câu khẩu hiệu LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG dán đầy, Lem lẩm bẩm hoài như đọc kinh cầu nguyện, gì chứ sức trâu thì nó có thừa, câu ấy là chỗ dựa tinh thần để Lem mạnh dạn ngẩn mặt với đời. Nhưng cái ngày mai VINH QUANG càng xa xăm vời vợi khi cái xác còi nó dài ra cùng năm tháng. Ba ơi! Vì giấc mơ chập chờn của Ba mà con mài hoài cái đít quần trong ngôi trường nầy, mài luôn cái đầu mòn mỏi ngốc như con cóc, ngu như cái lu. Lem chỉ muốn mài 2 thứ đó ngoài chợ giống Má, ít ra cũng có đồng ra đồng vào để mua nến thắp sáng tương lai.
Giống như Ông Bà Nội bám đất giữ của, Lem phải bám trường giữ niềm tin cho hai đấng sinh thành.
- Mầy làm gì ngồi đây nhìn mấy con chim trên đó hoài vậy, thèm se sẽ quay hả? Thằng Minh bất ngờ xuất hiện sau lưng lên tiếng.
- Đang nhìn đám mây hình con ngựa kìa.
- Ê! Không xiên xỏ nghen bạn, sao đụng chạm nhan sắc tui hoài vậy, bà làm như bà đẹp lắm.
- Đụng chạm đâu, ai mà dám rờ.
- Đẹp trai vầy mà kêu mặt ngựa, đui rồi. Kìa, đám mây hình con khỉ kìa sao không nhìn. Minh chỉ lên trời. Í, có đám mây giống con khỉ thiệt. Thằng nầy coi vậy mà hên.
- Ừ! con khỉ dễ thương hơn con ngựa nhiều.
- Cũng toàn thú vật.
- Nhưng không giống nhau.
- Tao biết, làm sao giống, cũng như tao khác với thằng bạn xổ sữa của mầy. Đang nhớ nó chứ gì? Thôi dẹp nó qua đi, bơi mất tiêu rồi, chờ đợi mất công, coi vậy mà cũng chung tình quá hé.
- Xàm, bậy bạ.
Dám Minh nói đúng lắm, sao nó nhớ Tường Lãm như vậy chứ? Gặp mặt nói chuyện hoài thì thấy thường, mất đi mới biết quý, huống gì đây là đồ hiếm, giờ nhớ lại Lãm bảnh tỏn thiệt. Lem thở dài. Có phải đó là tình yêu hông ta?
- Thôi bà ơi, bà dẹp cái mặt đưa đám của bà cho tui nhờ. Lem giật mình thoát khỏi ra cái mớ lẩm cẩm trong đầu nó vừa phác họa.
- Kệ tui, mắc mớ gì
- Bà vui tui thấy còn đỡ, bà xụ xuống, xấu như quỷ, còn thiếu gì bạn chơi, có gì mà buồn, biết nó có nhớ bà hôn mà bà ngồi đây nhớ nó nhểu nước miếng. Thằng mắc ma nầy - Lem phì cười, nó có nói hơi quá thiệt nhưng Lem nuốt nghe cái ực.
Lem không thục nữ đoan trang chút nào, cứ mầy mầy, tao tao miết với tụi bạn dù trai hay gái, lịch sự hơn thì bà bà tui tui. Nhưng nếu xưng là LEM một cách yểu điệu chắc tụi nó ÓI dài. Nghĩ lại, Minh coi vậy mà tốt, biết an ủi bạn bè, trước đây khi còn Tường Lãm nó cũng hay mời Lem cùng ăn vụng trong lớp. Mặt Minh cũng không giống ngựa lắm, sao mình cứ nghĩ nó xấu. Lem hơi hối hận khi có lúc xem Minh là dân giang hồ đầu đường xó chợ, trong khi bộ hệ mình chắc có hơn gì, cũng là đầu chợ xó đường - Tự soi rọi lòng, ngại ghê! Sao mình tham sang phụ khó, háo sắc ham giàu. Ừ! Nhưng mấy cái đó ai mà hỏng ham. Có mà điên.
Minh thiệt tử tế, thấy Lem buồn, mỗi ngày xề tới nói đủ chuyện tào lao cho nó nguôi ngoai, nhờ vậy nên ngựa và khỉ bắt đầu có tiếng nói chung, có cái để bàn ra tán vào, nhưng những câu chuyện ấy thường đứt khúc giữa chừng để đấu võ mồm, đỏ mặt tía tai chúng gân cổ cãi sùi bọt mép dành phần đúng. Thường thì bất phân thắng bại, ai nấy trở về nhà trong ấm ức hậm hực. Không như Lãm, nhường nhịn xuề xòa, Minh ăn thua đủ với nó đến cùng.
Minh rất thích Lam Thảo, cô bạn học giỏi nhất nhì lớp, Lam Thảo có một cái răng khểnh duyên dáng, đôi môi đỏ tươi, nụ cười hiền lành, Lem thường nhìn lén và mơ ước - phải chi răng mình cũng lòi ra giống vậy, nó sẽ mạnh dạn cười từ sáng đến nữa đêm. Thảo nhu mì dịu dàng và chăm chỉ, khi nói khi cười rất thong dong thư thái, đúng phong cách con nhà gia giáo. Trong lớp Lem, kể cả mấy đứa chảnh chọe nhất cũng đến làm thân, kết bạn.
Minh nhờ Lem làm sứ giả đưa thư. Đến khi tình cảm dâng trào hết chịu nổi nó xì ra nhờ vã, hèn chi, thầm thương trộm nhớ người ta, mắt liếc ngang liếc xéo, di động theo bóng dáng nhỏ ấy suốt có học hành gì được, kiểu nầy có ngày thằng ấy lé xẹ mà chưa chắc làm nên chuyện. Còn Lem, mắc mớ gì mà cái đầu nó cứ rà theo 2 đứa nó dòm chừng. Vì yêu mà Minh có thành Bùi Kiệm cũng không tiếc, còn Lem vì tò mò tọc mạch mà làm Trịnh Hâm mới tiếc cho Ba nó. Cũng tội, Minh năn nỉ Lem ngày nầy qua ngày khác, ráng hỗ trợ giúp sức cho chiến dịch cua gái thành công tốt đẹp. Bực mình thằng quỷ đó quá, lựa sao NGU ghê, nhắm ngay một người đẹp học giỏi, giá cao trên trời mồng biểu nó làm sao mà câu xuống đây? À thì ra mấy rày tưởng tốt, tới lui an ủi, rề rà, lân la lấy lòng là có mưu đồ, vậy mà Lem tưởng bở.
- Tự làm đi, nhát thì đừng có si tình.
- Mầy làm ơn. Không có mầy sao tao chen vô cho lọt, mấy thằng kia chàng ràng, phải có người mở đường mới hi vọng.
- Mở một mình đi. Rủ tao theo làm gì.
- Được thì tao đâu thèm nhờ, bạn bè mầy giúp tao, mai mốt có gì tao giúp lại. Mầy có chắc là không nhờ vả ai không?
Cái câu nầy làm Lem suy nghĩ đắn đo. Ờ há, phải lo xa mới được, biết đâu mai mốt mình ĐỘNG LÒNG TÀ với chàng nào thì sao, cũng phải có trợ thủ mới hòng nắm chắc đối phương trong tay. Lem nhìn bàn tay mình đang nắm chặt giơ lên cao, đôi mắt lấp lánh như đang manh nha một chiến thắng đang hình thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét