Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

LEM - 8

Má thường đi chùa vào những ngày rằm, Lem hay đòi Má dẫn theo. Được đến đó, Lem thích tỉ tê. Ngôi chùa ấy rất rộng rãi, không gian như bao trùm nhiều bí mật, nơi ấy có hoa lá, cây cối, tượng Phật, tiếng tụng kinh gõ mõ, những gương mặt tươi cười, đem đến cho Lem cảm giác thật nhẹ nhàng, hình như cả trần gian nầy rất đỗi hiền lành, tình người rộng mở mênh mang. Quá đã hơn nữa, những món đồ chay ngon ơi là ngon, ăn bao nhiêu tùy thích không ai tính tiền. Thật khác một trời một vực với cái chợ suốt ngày cãi vã ỏm tỏi um sùm, người nào cũng hung hăng, dữ tợn thấy ớn, nằm trong số đó, Má không thua ai chút nào. Quan trọng là vào chùa Lem có thể xin xỏ phật trời đủ thứ chuyện một cách quang minh chính đại, chẳng bị cằn nhằn, phiền trách xin ít hay nhiều. Nhưng đừng hỏi nó là Sư hôm nay giảng gì - còn lâu Lem mới biết.
Nhà Lem đông, Ba Má đầu tư bao nhiêu là suy nghĩ vào việc chọn tên cho các con của mình. Những cái tên đặc sắc mĩ miều trong khai sanh của mấy chị em, nếu réo suốt ngày bị lẹo lưỡi như chơi, cố để nhớ thì cái đầu sút đường chỉ của Lem mọi thứ sẽ lộn tùng phèo, lòi ra ngoài, rối nùi không biết đâu mà lần - Tiểu Nhật, Ánh Dương, Quang Vinh, Gia Bão, Hoàng Long, Ngọc Minh, Nhất Phương. Ôi trời! Cả một danh sách toàn tài tử giai nhân, toàn những thứ quý hiếm, tinh hoa trên thế gian hội tụ một nhà - chỉ có tên Lem là dễ kêu dễ hiểu và không dễ quên.
Má moi móc, tập trung trí não hoài cũng mệt, một hôm bực quá Má nạt ngang:
- Cứ HỈ, NỘ, ÁI, Ố THAM, SÂN, SI mà kêu cho gọn, dễ nhớ. Con Lem để nguyên.
- Thôi, con không chịu đâu. Chị Hai la làng phản đối liền – thấy ghê, Má đi chùa riết rồi nhiễm hả?
- Không à nha! Chị Ba giọng chắc nịch. Chị dứt khoát không nhận món quà bất ngờ của má. Lời chị là quyết định.
- Thì thôi…, 2 đứa lớn bỏ qua cũng được, Má xìu xuống với 2 chị, nhưng cao giọng lại liền - Còn 5 thằng kia thì cứ thế. Mấy đứa con trai đâu, nghe nè – Ái Ố Tham Sân Si, gọi thế khỏi lộn.
Quyết định nhanh, khỏi bàn khỏi cãi. Quả thật dễ nhớ ghê, nghe qua là có cảm giác thận trọng, dè chừng. Cái cách Má áp đặt thẳng… lưỡi, đến Ba cũng không ý kiến, ý cò. Ứng dụng liền.
- Thằng Ố đâu, ra má biểu.
- Tên kì, xấu quắc. Thằng em kế kế nữa của Lem là thằng… gì ta? À! Gia Bão bĩu môi, phụng phịu. Tên gì Ố, nghe thấy ghê.
- Gọi ở nhà cho tiện, xấu gì, tụi bây đừng làm giọng vịt nhe. Má gầm gừ. Vậy chứ con Lem đó, tên nó có đẹp đâu, nó có nói tiếng nào. Lem hãnh diện liền, cảm thấy mình cao quý thêm mấy bậc.
Chắc đi chùa vừa nghe sư giảng về những tội lỗi của con người đã sai phạm trên cõi trần nên Má hứng lên, đặt tên cho con để tự nhắc nhở bản thân chăng? Đúng là mỗi ngày Má phát tiết hết ráo 7 cung bậc cảm xúc của mình thật mạnh mẽ và tự nhiên. Đến nỗi Ba năn nỉ - Bà làm ơn vừa vừa thôi, cho tui thở với, Bà không mệt mà tôi thấy nhức đầu.
Tất cả những diễn biến trong ngày dù vui hay buồn thì Ba là nơi Má trút hết nỗi niềm, ba thu nạp hết, lại còn cổ vũ tinh thần Má thêm nữa, chỉ khi nào Má nổi xung quá trớn lắm Ba mới càm ràm nhắc nhở. Khi Má kêu tên các em như vậy Lem oánh giá Má liền:
- Đánh lạc hướng chứ gì. Gắp lửa bỏ tay người chứ gì? Lem cười cười nó đang nghĩ, lột mặt nạ Má như lột vỏ chuối.
- Lạc mốc xì? Gắp con khỉ. Nói bậy bạ!
- Bắn cho mỗi đứa một tên để cõi trên không chú ý chứ gì. Con thấy Má gom hết 7 thứ đó mà. Lem chọc ghẹo.
- Hỗn nhe mậy, mai mốt không cho mầy đi theo vô chùa đâu, toàn xuyên tạc. Mầy đó, lo tu tâm sửa tánh đi con. Ừ há! Lem còn lầm lạc hơn Má nhiều, suy nghĩ lại, nó thấy mình tội lỗi cũng thật chất chồng.
- Nhưng con còn nhiều thời gian hơn Má để sám hối đó nhe. Lem chống chế.
- Ừ, biết vậy tốt đó con.
- Mà cách Má cũng khôn ghê, hay thiệt chứ bộ, cứ gọi tên mấy đứa con là biết được sai chỗ nào để sửa chỗ ấy, Má mánh thiệt nhe.
- Học không thấy giỏi mà nói xàm là giỏi nhất. Không lo học cho tao nhờ, nuôi mầy tốn cơm vô ích. Lôi chuyện học của nó là miếng võ cuối cùng cho Lem câm họng, đầu hàng.
Thằng ÁI , em kế Lem, cái tên nầy thiệt trùng hợp ngẫu nhiên với tính khí mềm mại của nó. Là con trai mà tình cảm lênh láng, tràn trề. Lỡ làm cho nó buồn thì nhận lãnh cả bầu trời ủ dột dầm dề của cơn mưa hạ. Nước mắt là thứ nó không bao giờ thiếu. Hồi còn nhỏ, rầy la động chạm một chút thôi, hai mắt Ái đỏ hoe, rươm rướm và bắt đầu thút tha thút thít liên tục, tiếng nói thì ẻo à ẻo ợt, nhõng nhẽo không ai bằng, đôi khi Lem tự hỏi – có thật nó làm nam nhân chi chí hay là coi vậy… mà hỏng phải vậy.
Lớn một chút, thắc mắc tò mò càng mãnh liệt, Lem rình thằng nhỏ hoài, lúc tắm, lúc lấy nước… trong mình nó ra.
- Ê! Bà vừa phải thôi nhe, mấy rày tui để ý bà lắm đó. Thằng ÁI chịu hết nổi, cự Lem.
- Tao sao?
- Làm gì rình nhìn… của tui hoài vậy? Đàn bà dâm tặc, hỏng biết đâu, méc má cho coi.
Bộ 2 chị em sinh liền nhau nên bị mụ Bà trao lộn… ĐỒ hay sao, Lem thì nói chuyện cụt ngủn, dùi đục chấm mắm nêm, tay chân lóng ngóng vụt chạc, thằng đó thì điệu muốn chảy nước, nói chuyện nhẹ hều, làm gì cũng êm ru. Suốt cả ngày, nếu ở nhà là Ái thủ thỉ thù thì với chị Hai Hỉ suốt. Hai chị em rất hợp rơ, chị Hai nhỏ to cái gì mà mắt nó chăm chú chết trân vô miệng chị, nuốt từng lời ừng ực. Chắc toàn chuyện tình cảm vớ vẩn chứ gì, Lem trề mỏ ra vẻ bất cần nhưng thật ra thì rất khoái tham gia.
- Bà ra chỗ khác chơi đi, hổng được nghe nha. Ái lườm lườm khi thấy Lem xáp gần.
- Chuyện gì bí mật, nói tui nghe với bà Hai Hỉ.
Chị Hai sầm mặt giận dỗi, dứt khoát không nhìn Lem. Chị rất ghét kêu cái tên đó – Chắc chị liên tưởng đến mấy đứa em đang HỈ mũi rột rột nên lấy làm kinh tởm.
- Cấm kêu vậy nghen Lem, giọng chị nhẹ nhàng.
- Biết rồi, lỡ lời, xin lỗi nha.
Đừng có ham, tui cứ kêu hoài đó, làm gì tui – trong lòng Lem la lên - Chị Hai HỈ, chị Ba NỘ - tại sao họ lại không thích, nhất là bà Ba, ỷ mình giỏi, nạt NỘ, dạy dỗ nó hoài – Kêu vậy không đúng sao?
Riêng thằng ÁI thì lại rất thích:
- Lem ơi! Đi với Ái nha – Lem ơi! Sửa dùm ÁI cái cặp đi – Lem ơi! Áo ÁI có nhăn nhiều hôn vậy. Nghe thấy thương làm sao.
Ái rất khéo léo và ý tứ, nấu cơm không bao giờ khét, khô hay nhão. Thức ăn trong nhà một tay Ái chế biến, xào nấu nêm nếm phải có nó mới xong, mấy chị của nó toàn đồ bỏ, chẳng ai nấu món gì cho ra hồn. Chỉ cần chút mỡ, tỏi, cùng mớ rau muống và vài trái me, không cần cá thịt rườm rà, món canh chua Ái nấu cũng đầy ấp hương vị, cả nhà ăn lìm lịm mà không bao giờ ngán. Mấy con ruồi, nếu để cho nó ra tay khoe tài dám cũng thành cao lương mĩ vị như thường.

Nấu nướng giỏi, biến hóa khôn lường, ngăn nắp sạch sẽ, tài may vá Ái cũng không thua kém, toàn bộ quần áo trong nhà có rách rưới, sứt chỉ, qua tay nó là đâu vào đấy tươm tất. Ái làm trong thích thú, cần mẫn, đặc biệt hơn, tóc tai mọi người trong nhà nó cắt, tỉa tuốt luốt. Càng lớn, tầm quan trọng của Ái cũng nở to theo cùng vóc dáng. Tưởng tượng, nếu vắng thằng em trai yêu quý đó trong một tháng, cả gia đình nó sẽ thành đội quân cái bang, lang thang bầy hầy, bếp núc sẽ là bãi chiến trường hoang sơ. Lem tự nhủ trong lòng – Mai nầy cứ bám theo thằng nầy, bảo đảm không bao giờ bị đói...

2 nhận xét:

  1. Cuối cùng thì tên Lem cũng không đến nỗi nào.

    Trả lờiXóa
  2. Tính cách trong nhiều gia đình cũng na ná thế :
    - Hai, hiền từ, mẫu mực, hay nhường nhịn.
    - Ba, sắc sảo, thông minh, hay ghanh tị
    - Tư, " không giống ai ", khó lường được hay ,dở
    trong truyện, Lem rất hay

    Trả lờiXóa