Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - BÁC SĨ VÂN HÀ

Bác sĩ Vân Hà xinh xắn, dễ thương, tài giỏi, nhạy bén, nói chuyện dịu dàng nhưng đầy cương quyết bản lĩnh. Tương lai rộng mở đầy hứa hẹn nhiều tiền tài, danh vị. Người nào được nàng yêu là một thành công lớn nhất trong cuộc đời. Tóc xoăn hí hửng, tự hào với nhận định hùng hồn đó.
Nghe Tóc xoăn kể lể cả một đống ưu điểm của người yêu Loa tức muốn cành hông. Giận sao tạo hóa không chút công bằng cho nó nhờ. Người thì cái gì cũng có, bao nhiêu vũ khí gom hết, dung nhan diễm lệ cộng với nội công thâm hậu. Ôi! Làm sao mà đấu cho lại khi trong tay nó chỉ có đôi đũa và cây viết, người ta chỉ quơ qua quơ lại cái ống chích một vòng là thu về bao nhiêu là sự nể phục và tiền bạc. Còn nó - cộng cộng trừ trừ hoài mấy con số lẽ trong tài khoản èo uột ốm đói. BẤT CÔNG, BẤT CÔNG, BẤT CÔNG QUÁ! Nó gào thét trong lòng. Trời ơi! Sao nó ghét cái ống chích. Từ nay về sau đừng hòng nó đi Bác Sĩ Loa rên rỉ với cái mỏ nhọn của mình, í lộn cái lòng nhỏ mọn mới đúng.
Loa chìm đắm trong suy tưởng Moi móc tìm tòi xem bản thân còn có gì để đem ra so đo với người ta, cuối cùng nó kết luận mình là NGỌC TRONG ĐÁ, tại chưa phát hiện thôi, nếu ai chịu khó kiên nhẫn mài mài giũa giũa biết đâu sẽ HƯỞNG THỤ được kết quả bất ngờ. Cũng nhờ Loa luôn lạc quan và không ngược đãi bản thân nên dù là người hay ma nó cũng đầy khí thế tiến công. Loa ơi! tao yêu mầy lắm nó thỏa mãn khi thầm thì biểu lộ tình cảm với chính mình. Không cần ai! Mình yêu mình cũng được. Đó là quyết định sáng suốt nhất lúc bấy giờ của nó.

- Thế sao ông không ôm cái tương lai rực rỡ, buông ra rồi tiếc.
- Ôm chặt nhưng cũng vuột
- Tại sao? Có người khác giành chứ gì?
- Nô sờ! Sức mấy giành lại tôi.
- Vậy bả đá đít ông chứ gì?
- Ăn với nói! Đàn bà con gái gì vậy? đàng hoàng đi, TỪ NGỮ nghe chướng tai.
- Thì NGỮ nó TỪ nên mới thế. Loa cười chọc tức.
- Hèn chi không ai thèm lấy, không thấy mình nham nhở sao mà còn cười
- Không! Ông bị bồ bỏ chứ đâu phải tui, mắc gì tui không cười? Thà không có còn hơn có rồi bị bỏ. Nhục.
- Đừng nói cái giọng điệu đó nhé, nhắc lại nhé Không có vụ BỎ đó nhé! Tóc xoăn sa sầm, tự ái dồn dập.
- Vậy thì chia tay nhé chứ gì? Nghe thanh tao hẳn. Loa vẫn đùa dai.
- Tôi ghét ai móc họng, nếu cứ thế thì đừng hòng móc cái gì từ họng của tôi. DẸP!
- Rồi! sao dễ giận vậy NGÀI? Tui xin lỗi quý ngài, xin rộng lượng tha thứ. Từ nay tui sẽ không dám nói 2 chữ BỎ và ĐÁ ĐÍCH nữa. Xin thề! Loa trịnh trọng tuyên bố.
Tóc xoăn làm thinh không trả lời trả vốn. Chết! ổng mà giận là mình làm sao điều tra vụ án còn bí ẩn kia được. Ổng mà giận thì thế giới nầy nó là con ma cô độc chết lần chết mòn.
- Ông ơi! Ông giận tui sao?
...
- Khanh ơi!
- Tại sao lại tên Khanh nhỉ? Tên nầy nghe thoang thoáng giống sở khanh! Loa chọc ghẹo.
...
- Nhưng nghe cũng hay lắm, Ái Khanh, Ái Khanh ơi, đừng giận Trẫm nha Ái Khanh! Loa lảm nhảm.
- Thôi mà Ái Khanh, Khanh cứ như thế là ngày mai trẫm sẽ tặng mớ tranh nầy cho tụi ăn trộm. Mà ba cái mớ màu mè nầy bán ế hay sao mà chất đống thế nầy. Chật chội ích gì.
- Người đâu giận dai như đĩa, đàn ông con trai hở chút giận, hèn chi Bác sĩ chạy mất vớ, trước khi chạy sao không phóng ông một mũi cho nhớ đời.
Tóc xoăn phì cười A cười rồi ! Loa mừng reo lên.
- Vậy là hết giận rồi há.
- Ai thèm giận, tôi đâu có trẻ con như cô, nói nhảm nhí tôi không thèm trả lời, giận gì mà giận.
- Vậy cám ơn ông nha, từ nay tôi sẽ không nhảm nhí mà là nhảm nhớn há. Loa cười hì hì cầu thân.
- Miệng lưỡi gì nói nghe phát ớn, có đi học không vậy?
- Có đi học nhưng tui chỉ đi vòng vòng ở ngoài, hổng vô lớp.
- Hèn chi! Nói chuyện toàn từ ngữ đầu đường xó chợ.
- Kệ tía tui! Thế tại sao hai người bái bai vậy? Người yêu tuyệt như vậy sao ông chọc giận cho bả bỏ í quên, bả chia tay?
Tóc xoăn liếc Loa một cái sắc như dao.
- Chỉ vì tôi không thể làm khác được. Có những việc diễn ra ngoài sự tính toán.
- Tức là vỡ kế hoạch hả ông?
- Đúng đó! Lần nầy Loa nói đúng.
VỠ KẾ HOẠCH! Kế hoạch, trong cuộc đời không ai mà không một lần bị vỡ. Nhưng vỡ mà mất cả tương lai, hạnh phúc cùng với mĩ nhân thì quá nghiêm trọng rồi. Tóc xoăn không biết biến hóa hay sao mà để nên nông nổi như vậy? Ông ấy rất tài tình khôn ngoan và nhanh nhạy mà.
- Kế hoạch gì vậy ông? Ông tính toán sao mà bể tanh banh vậy?
- Không phải là kế hoạch của tôi! Thưa bà.
- Vậy nhầm nhò gì tới ông mà Bác sĩ bỏ í quên ra đi.
- Của VÀNG TRẮNG!
- VÀNG TRẮNG ư? Loa ngạc nhiên sửng sốt nhìn trừng trừng Tóc xoăn.
- Ừ! VỠ KẾ HOẠCH đúng nghĩa của nó Là kế hoạch hóa gia đình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét