Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

MAUNA LOA - ĐEN TRẮNG VÀNG

Nghe Loa tám chuyện của lão Tóc xoăn sau khi moi được tin tức nè!
Ngày xưa ấy, cách đây hơn hai mươi năm có 3 con khỉ nhỏ cùng xóm chơi thân với nhau, 1 con khỉ cái và 2 con khỉ đực. Con khỉ cái nhỏ hơn 2 con kia 5 tuổi. Ba đứa nầy chuyên đi hành hiệp giang hồ, là nói cho nó oai, thực ra là phá phách - hái hoa trộm, mà lại hái sạch sẽ lắm không để lại một nụ nào. Thọc trái cây lén, trái non, trái già thu hoạch láng , chọi đá cho mấy con chó giữ nhà sủa rùm beng, nhức đầu nhức óc, moi móc đâu ra mấy trái bông gòn thả bay cùng trời cùng đất cho vui phố, vui nhà…cả xóm ách xì mệt nghỉ.
Đứa con gái ốm nheo ốm nhách chân tay lèo khèo toàn xương xẩu nên 2 thằng quỷ kia kêu nó là con KHỈ GIÀ, đòi nấu xí quách nó hoài. Vì gia đình trâm anh thế phiệt nên nó có LÁ NGỌC CÀNH VÀNG. Nghe vậy thì LOA nói lại vậy chứ hỏi LÁ NGỌC ở đâu và CÀNH VÀNG là cái gì ? biết chết liền! Gia đình quyền quý mà con gái lêu têu thấy sợ. Tóc xoăn nói đó là gia đình CỔ ĐIỂN TỰ DO HIỆN ĐẠI. Cũng chính vì có cách sống cởi mở không tính toán mà của cải đội nón ra đi không hẹn ngày trở lại.
LÁ NGỌC CÀNH VÀNG mang mấy cọng xương còi của mình theo 2 thằng bạn nối khố đi phá làng phá xóm khi có dịp, dù tuổi nhỏ gầy gò nhưng mục tiêu của nó cao nhồng - làm HOA HẬU, ước nguyện ấy, LÁ NGỌC nhất định thực hiện cho bằng được, chỉ vì khoái đeo cái vòng sáng nhấp nháy trên đầu và ngồi uy nghi như bà Hoàng Hậu có cung nữ 2 bên, mà cung nữ đó là 2 Á hậu mới oai chứ. Nàng tiểu thư ròm ấy chính là Bé PHƯƠNG sắc nước hương trời mà Loa đã gặp.

Bộ nói chơi sao? bé Phương đã mém đăng quang hoa hậu chứ bộ, chỉ tại sau nầy gia đình phá sản nên không có tiền lo lót, tỉa tót chu đáo, uổng ghê! Nó bị rớt ngay từ vòng sơ tuyển, tức anh ách. Xời! nhìn sơ qua cũng thấy nó sáng như trăng rằm, mấy cha giám khảo nầy bị đô la bịt mắt nên đui hổng thấy đường – Lúc ấy Phương ấm a ấm ức. Nhưng chính lúc đó Phương đã biết vũ khí của mình là gì, nằm ở đâu. Không ngờ KHỈ GIÀ nhăn nheo bèo nhèo, giờ lại xinh đẹp mĩ miều, khôn ngoan như vậy. Thời gian đem đến những đổi thay thật bàng hoàng. Nét đẹp kiêu sa, tha thướt, rạng ngời của Phương làm điên đảo hàng hàng lớp lớp bao chàng đực rựa, những trái tim rỉ máu tè le rên rỉ trong các bức thư tình ướt đẫm nước mắt mà lâu lâu Phương cân kí bán ve chai lông vịt. Đẹp cũng khổ, chỉ vì lắc đầu từ chối hoài mà cổ Phương thành tật. Nhiều khi gật đầu đồng ý mà cái cổ cứ lắc. Thiệt tình! Là hậu quả nghiệm trọng đó.
Hai gã kia à! – Một thì trắng trẻo đẹp trai, từ nhỏ đã ra dáng Bạch mã hoàng tử, giàu sang có số má trong khu phố ấy, chuyên dẫn 2 đứa kia đi quậy phá, mập ú nhưng khi bị rượt thì Bạch công tử chạy trước và nhanh nhất, có bao nhiêu tiền bị 2 đứa kia dụ khị dẫn đi xài dùm. Rất thông minh, từ nhỏ đã phát huy sở trường muốn là làm, làm gì được nấy. Muốn xin tiền thì nhất định có lý do chính đáng để xin và Ba Mẹ còn ưu ái cho hơn số nó cần. Có lần ham chơi nghỉ học cả tuần, nhưng khi vào lớp lại có giấy xuất viện mới ngon. Con đường học vấn được trải bằng thảm những bao thơ, quà cáp từ mẫu giáo đến lớp 12. Nó ung dung tự do, tự tại, bất khả xâm phạm. Làm gì sai có người theo sau sửa chữa. Cho nên đi với nó hai đứa kia thấy an toàn vì có chỗ dựa… hơi. Bởi vậy đeo nó miết.
Bạch mã khi trưởng thành mỡ tan đâu mất, gọn gàng chững chạc, lịch lãm, sang trọng. Con gái đẹp thầm thương trộm nhớ hàng đống, đàn hay hát giỏi, tướng mạo bề thế như diễn viên điện ảnh lại đeo cặp kiếng chứa đầy tri thức. Đó là HOÀNG bạn thân của PHƯƠNG và KHANH. Ở nơi đâu có Hoàng là những cô gái nơi đó thành ra ngớ ngẩn. Hoàng là mơ ước, là tương lai, là mộng đẹp và cũng là đích ngắm của mũi tên ái tình. Các nàng cứ nhắm mắt nhắm mũi bắn hoài mà... trật lất. Làm sao cạnh tranh được với người đẹp nghiêng thùng đổ nước, í lộn nghiêng nước nghiêng thành là Phương chứ?
Phương và Hoàng thành một cặp là lẽ đương nhiên, xáp với nhau thành đôi trai tài gái sắc. Không ai dám ọ ẹ chen vào phá đám.Thế còn cái thằng còn lại?
Còn ai vô đây! Đó là Khanh - Tóc xoăn. Hồi nhỏ Tóc xoăn đen nhẻm.
Trắng là Hoàng, Đen là Khanh, Vàng là Phương. Cuộc đời đối diện nhiều màu sắc từ bé nên Tóc xoăn mới làm thợ vẽ chăng?
Hồi đó, Đen lanh như con SÓC, xù xì như con CÓC, đen thùi lùi, đầu đội trời chân đạp đất, vì lẹ làng, gan dạ nên được nhập bọn với công tử và tiểu thư. Đen không sợ gì hết, chó cắn nó còn muốn… cắn lại, Leo trèo, chạy nhảy té ngã đổ máu nó tỉnh queo xem như gảy ngứa, bị đánh đòn mà nó ngủ khò khò, bị rầy la nó toét miệng cười như nghe nhạc. Đen dám làm dám chịu, không làm cũng… chịu dùm luôn. Đen học giỏi lắm nên Ba Má yên tâm để nó lăn lóc bụi đời - không cho, có được đâu! Suốt ngày đi kiếm cơm, hơi sức đâu dòm ngó, tối về Đen trình mấy con số trong tập, nếu từ 8 trở lên Ba nó cười hì hì, số thấp thì hăm dọa mẻ răng. Nhờ trời thương, số đỏ trong tập của Đen biết trèo cao giống nó. Nhưng Khanh ơi Khanh à! Học giỏi cho cố làm chi, để cho tiểu thư xinh đẹp rơi vào tay công tử Trắng? Ông nhanh nhẹn lắm, sao cái vụ nầy ông thiệt khờ đó nhen. Loa cứ hỏi Tóc xoăn câu đó mãi đến nỗi ổng quát lên – Bà mà tào lao như vậy thì tôi khóa mỏ, lỗ tai bà khỏi làm việc, bà…hết lải nhải. Nghe vậy nó hoảng. Tóc xoăn mà không nói chuyện thì cuộc đời Loa bế mạc.
Khi lớn lên, hai tụi kia xà nẹo với nhau làm sao thằng chả không tức cho được. Tóc xoăn nói là duyên trời, ổng không nghĩ đến yêu iếc vì biết thân biết phận. Lo mà học để khỏi phải ĂN MÀY – Ba thường nói thế, lý do cao cả nầy chắc cũng an ủi được phần nào. Tóc xoăn nói rằng chỉ coi bé Phương là đứa em thân thiết – Phải không đó? tin hổng nổi – Loa trề môi nghi ngờ.
Nhưng sau nầy vì đứa em thân yêu ấy mà Tóc xoăn khốn đốn lao đao vì… bồ bỏ, đá một cái văng long lóc không lời từ tạ, xù một phát đến nỗi tóc tai dựng đứng, lâu đài tình ái của ổng đổ cái rầm sau bao năm bỏ công gầy dựng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét