- Tất nhiên là người, lãng nhách! - Ánh mắt Ông ấy gườm gườm - người đâu khó chịu thế không biết.
- Thật không? LÀ NGƯỜI Ư?Nhưng sao lại thấy tui? Sao lại nói chuyện với tui được?
- Sao không? Tôi có 2 con mắt để dòm, 1 cái miệng để nói chuyện, tôi thấy Bà cũng giống NGƯỜI mà, chả lẽ lại là con gì à? Ông ấy nhướng chân mày liếc nó một cái sắc như dao cạo.
Ôi! Cái Ông mắc dịch nói gì vậy? con gì là con gì? Quái vật ư? muốn chết mà, được tui cho tóc ông hết xoăn, dựng đứng luôn cho biết.
- NÔ SỜ! tui là con MA đó!
Nói tỉnh bơ câu đó xong, ông ấy toét cái miệng chành bành ra cười, răng sáng lấp lánh, bộ tự tin lắm nên cố tình khoe nhan sắc. Ừ! mà coi cũng được, không thua ĐẸP TRAI mấy, có điều già dặn hơn nhiều, mắt ông ấy sáng lên, mũi chun lại nhìn cũng hóm hỉnh dễ thương lắm, ánh mắt đong đưa, ái chà! Chắc cũng gây nhiều sóng to gió lớn lắm trên cõi đời nầy. Ờ! Mà sao gặp ai cũng đẹp hơn tui hết nè trời, là hên hay xui đây. Nhưng sao mình lại tự ti thế, má tui nói tui coi cũng được lắm nếu nhìn kĩ sẽ khám phá ra, nhưng rất tiếc chưa ai khám phá ra sắc đẹp tiềm ẩn quý hiếm nầy. Con ma rên rỉ nghĩ ngợi.