Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

HỨA THẬT NHIỀU... thất hứa thì cũng thật nhiều...!

Tôi tên là CUỘI
Lỡ lầm của tôi có lớn lao gì cho cam, nói dóc có vài lần mà nên nông nỗi nầy.
Và bây giờ, khi người ta bị ai cho leo cây thì lôi tên tôi ra mắng nhiếc - HỨA CUỘI.
Bao nhiêu người tội lỗi tày trời nhưng sao vẫn bình chân như vại, còn tôi xạo một chút mà cũng chưa gây ra hậu quả nghiệm trọng gì nhưng thượng đế nỡ nào lưu đày tôi chung thân trọn kiếp.
Cách ly tôi ở trên nầy với bà cai ngục HẰNG NGA.
Nếu như chúng tôi tâm đầu ý hợp thì nơi đây đã là thiên đường và tôi không hối tiếc, đằng nầy - tôi với bả giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Ngược đường, ngược hướng làm sao nuôi cho con tình cảm nó lớn lên đây?
Tôi thích ăn cơm thì bả nhất định ăn cháo, tôi thích cafê bả thích nước tăng lực
Tôi thích ăn chay bả đòi ăn mặn, tôi thích mở lò sưởi bả lại ham máy lạnh.
Tôi thích nhẹ nhàng, bả khoái thô bạo, tôi thích ngủ, bả lại ham... thức. Theo bả mệt muốn chết.
Thật trái ngang, chỉ có 2 chúng tôi, không dòm bả thì dòm ai? thôi thì xách búa đi đốn củi cho rồi. Đỡ rách việc.
Có lúc tôi muốn yên lặng suy nghĩ chuyện đời, tìm hiểu xem mình đã chọc giận thượng đế điều chi mà mang án quá nặng nề. Còn bà ấy thì suốt ngày khua môi múa mõ, kiếm chuyện với tôi, giận cá chém thớt, tức giận ai dưới trần gian mà cứ đè tôi ra mần thịt - chịu hết nổi.
Ở trên nầy, nhìn về quê nhà mà tôi đau thắt cả ruột, Trái đất sao mà nhiều màu sắc thế không biết.
Nơi thì xanh lè, xanh mướt, mát con mắt, những khu rừng trải dài, tôi nghe tiếng thiên nhiên rì rào ca hát, chim hót líu lo vang rền. Và bên kia biển lấp lánh lung linh, ngày hay đêm gì cũng đầy những bí mật. Khi thật dễ thương hiền hoà, khi thì điên cuồng giận dữ. Ngồi trên đây tôi hết hồn lên ruột lia chia, và khổ ghê khi thấy mình bất lực.
Nơi thì đỏ lòm đỏ loét, khói lửa bủa vây tiếng nổ ầm ầm, bụi cát mù mịt, thần chết lượn lờ khủng khiếp làm sao.
Nơi thì trắng nhách lạnh lùng băng giá, chỗ thì đen thùi lùi bởi mưa gió bão bùng.
Chỗ thì khô khan nứt nẻ, nơi thì nước nổi tràn lan, bao nhiêu đau thương chết chóc, cảnh khổ đau nơi đâu cũng có. Nguy hiểm khôn lường.
Dưới trần gian đâu có sướng gì nhưng tôi vẫn muốn về, tôi nhớ nhà quá rồi, nhớ người thân thuộc, nhớ hàng xóm láng giềng. Mặc dù ở đó nhiều tai bay vạ gửi, thiên tai địch hoạ, nghèo khổ khốn khó nhưng cũng có hằng hà sa số người hưởng thụ ngất trời - Biết đâu tôi ở trong số đó! Được vậy thì tốt, không được cũng hổng có sao, miễn ở kề cận người hiểu mình thì vui và mãn nguyện sống hết phần đời còn lại. Nhưng là ai vậy?
Biển người mênh mông thế nào cũng tìm ra mà, nhưng không có cũng chả sao, càng rảnh rang làm chuyện đại sự - đó là đi thanh minh thanh nga: CUỘI HỔNG CÓ XẠO.
Vô vàn người dóc tổ, hứa thật nhiều rồi thất hứa thì cũng thật nhiều hơn cuội gấp vạn lần.
Giờ cuội chỉ có một yêu cầu:
- Làm ơn đừng nói là HỨA CUỘI mà hãy nói HỨA LÈO đi nha.
Nhất là KGA, tối ngày lôi tên tôi réo suốt...
- HỒI NÀO ? ĐỪNG CÓ NÓI CUỘI NHƯ THẾ CHỨ...!

4 nhận xét:

  1. TEM cho bài viết hay có giọng văn rất dí dỏm mà sâu sắc nhé.
    Chúc Ai một năm mới an lành , hạnh phúc và như ý.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ơi! năm mới đẹp hơn năm củ, khoẻ hơn năm củ, giàu hơn năm củ và sung hơn năm củ Chị nha!

      Xóa
  2. Bí hạ thì loạn thượng bà ơi . Đầu óc loạn tùng phèo có gì là lạ . Năm mới chúc bà vui và thông suốt mọi thứ bà nha .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hehehehehe......ok ví Ông, cái vụ đoá thiên hạ bị hà rầm

      Xóa