Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

HỒN MƯỢN ỐC

Hồn của tôi ở đây nhưng xác tôi ở nơi nảo nơi nao tôi không hề biết. Tại sao lại từ bỏ tôi? Chỉ lơ đãng, hời hợt, hớ hên chút xíu thôi mà bi giờ tôi vất va vất vưởng. Tôi lang thang tìm nơi trú ngụ, gởi gắm mảnh linh hồn nhỏ bé của mình. Một cuộc chia li không lời từ biệt, quá cay đắng phũ phàng. Người ta đã mang xác tôi đi làm mấm ruốc rồi chăng?
Tôi mảnh dẻ yếu ớt thế nầy làm sao trốn tránh, chống đỡ được những cơn cuồng phong thịnh nộ đầy bất ngờ của biển cả. Chân tay tôi quều quào trong vô vọng, cũng chính mấy cái ngoe đi ngang về tắt, ngược đời không giống ai nên giờ mới ra nông nổi, người ta nói cái nết đánh chết cái đẹp còn với tôi - cái xấu đánh xẹp cái đẹp và đánh chết cái nết. Biết làm sao, í là tôi chỉ mém mém đẹp và hườm hườm có chút nết - (hườm hườm là chưa chín đó mà). Vậy mà còn tức tối.
Lang thang kiểu nầy kẻ thù nuốt tôi vô bụng không cần phải tố tụng và tuyên án.
Cám ơn thượng đế đã giúp đỡ cho tôi, Ốc ơi! Người là mảnh áo giáp kiên cố đã cứu vớt đời tôi, tôi nhào vào lòng và người dang tay mở rộng, chấp nhận cưu mang một linh hồn lạc loài yếu đuối nhưng ngang ngược. Tôi nguyện sẽ đội người trên lưng mang đi khắp cùng trời cuối đất, no đói sướng khổ có nhau. Chúng ta sẽ dựa vào nhau để sống hết kiếp nầy.
Ông ấy cũng đang cô đơn tìm người bầu bạn, cuộc đời chắc nhiều sóng gió ba đào nên bi giờ chỉ còn cái xác trống không. Hồn ông ấy đi nơi đâu rồi hay là kiếm chỗ khác đẹp trai ngon lành nhập vô? Tôi có đám hỏi đâu, sợ la tôi nhiều chuyện. Thắc mắc muốn chết, nếu biết sẽ kể các người nghe liền. Mà cái ông nầy, cũng làm tàng thấy ghê, ngồi trên đầu trên cổ tôi mà không thèm tám với tôi tiếng nào.
Cuộc đời thiệt nhiều khi tréo cẳng ngỗng - người chỉ có xác, kẻ lại chỉ có hồn. Cho nên cái nồi nầy mới úp cái vung đó. Âu cũng là duyên số.
Kệ! không nói chuyện cũng không sao, miễn tôi đi đâu thì theo đó và bảo vệ cho tôi an toàn là tôi chịu. Người đâu thực dụng thấy sợ! Ai cũng nói tôi vậy mà...
Nhưng chúng tôi xem ra cũng hạnh phúc lắm.
Khi trời quang mây tạnh chúng ta sẽ ngao du sơn thủy hưởng thụ cuộc đời, sẽ nhìn ngắm bình minh lên rực rỡ và hoàng hôn huyền ảo não nùng. Chúng ta sẽ chọc giận những cơn sóng dữ rồi chạy trốn vào địa đạo mới đào. Vác ông trên lưng nặng thiệt nhưng tôi khỏi phải tập thể thao. Hên là ông êm ru không chộn rộn, nếu không chắc hất ông té lăn cù. Nói nhiều ai chịu cho thấu.
Được cái là khỏi lo hầu hạ thức ăn, Ông cho tôi cái xác mà không đòi tí rong rêu nào hết. Thiệt là lời to. Chắc kiếp trước tôi cũng ở hiền nên giờ gặp lành. Ráng tu đi nha các bạn.
Chúng tôi sống thật hoà thuận, đôi khi tôi bức xúc lắm vì không có ai tào lao với mình. Mỗi khi xì tréc quá tôi te ra biển la ỏm tỏi um sùm. Xả xong tôi về . Biển làm gì được tôi nào? Điếc tai mà không dám nói câu nào, đôi khi sóng tung bọt giận dữ nhào tới, hú hồn, tôi đã chui vào hang trốn mất tiêu .
Bây giờ không dễ ăn hiếp tôi đâu nhé!
Ái chà! Hôm nay biển yên gió lặng, chúng tôi đi hóng gió đây, chào nhé. Hẹn gặp lại.
- Hôm nay bắt mớ ốc mượn hồn nầy đem vô trường học bán mới được.
- ÁÁÁÁÁÁ, SAO KẸP TUI!
- ĐÁNG ĐỜI bà KGA, ai biểu ở ác...!

8 nhận xét: