Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

NỖI ÁM ẢNH... Tuyệt vời!...

"Em giỡn cợt vì sợ tôi hiểu quá dễ dàng. Em cất tiếng cười để che dấu giọt lệ âm thầm. Tôi hiểu, tôi hiểu nghệ thuật em dùng, chẳng bao giờ em nói lời muốn nói.
Em tránh né bằng trăm phương ngàn kế vì sợ tôi không mến trọng thân mình. Em đứng tách riêng vì sợ tôi lầm với nhiều người khác, tôi hiểu tôi hiểu nghệ thuật em dùng, chẳng bao giờ em đi lối muốn đi .
Em đòi hỏi hơn nhiều người khác, đó là lý do chẳng cần tỏ bày. Dáng đùa cợt vẻ thờ ơ em khước từ quá tôi trao tặng, tôi hiểu, tôi hiểu nghệ thuật em dùng, chẳng bao giờ em nhận quà muốn nhận.
Liệu có thể lãng quên tất cả những điều nầy để chỉ dõi theo một người đã ra đi không một lời từ biệt? Làm như vậy thật là sổ sàng ngớ ngẩn vì có lẽ bao lăm ngắn ngủi đời người.
Kể cũng can trường khi ôm ấp nỗi niềm riêng không cần ai an ủi."
Goethe
Một người bạn của tôi đã sống theo chuẩn mực "can trường" như trên.
Y như vậy đó và bị tôi chửi hoài.
Tôi cũng không biết tại sao và nó cũng không giải thích được tại sao? Tôi ngu đã đành, nó còn ngu hơn tôi nhiều. Nhưng sao ai cũng nói nó thông minh, thật buồn cười.
Buồn cười hơn nữa là khi đã câm lặng để cho người ta đi lấy vợ sau khi đã tìm mọi cách chinh phục nó chán chê, còn nó thì cũng lật đật xách dép chạy theo nâng khăn sửa túi cho một chàng. Nó cũng đâu có vừa, muốn chứng tỏ mình chăng?
Và càng buồn cười hơn nữa là khi có dịp thủ thỉ với tôi là nó kể những giấc mơ. Giải toả bức xúc.
Những giấc mơ ám ảnh làm cho nó sợ xanh mặt.
Khi thì nó nhìn thấy anh chàng đó nhìn nó từ xa mỉm cười như mời gọi và tim nó đập rộn ràng - đó là giấc mơ hoàn hảo cho một sự tiếc nuối.
Nhưng những giấc mơ kế tiếp thì đầy sự hoảng sợ
Nó lại thấy bóng dáng của chàng, cũng mỉm cười tình tứ, nhưng... phía sau là con cọp của chàng đang nhìn nó lom lom... làm nó hồn phi phách tán. Giật mình tỉnh giấc mồ hôi còn lộp độp. Tan tành mộng ước.
Rùng rợn hơn nữa là khi nó mơ thấy chàng cười, ngoắt nó lại và một chút sau là... con cọp cái của chàng với 2 con cọp con lừ lừ đi tới. Ôi! nó hét lên thất thanh giữa đêm khuya u tịch. Tan nát mộng vàng.
Những giấc mơ sau nầy cứ đến mãi, và hình bóng của chàng gắn liền với 1 bầy cọp.
MÀ NÓ RẤT SỢ CỌP!
Coi vậy mà còn tỉnh táo, chúa tể rừng xanh mà không sợ sao?
Giấc mơ huyền ảo cùng hình bóng chàng và khủng khiếp với tiếng gầm của hổ. Nhưng nụ cười của chàng vẫn lung linh đẹp làm sao.
Bây giờ nó đang cầu nguyện cho đừng nhìn thấy chàng nữa, mặc dù tiếc hùi hụi...
Và tình yêu nó cất giữ thì vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Thật ra thì những người yêu nhau đâu phải ai cũng sáng suốt, và khi lỡ làm điều ngốc nghếch không như ý thì luyến tiếc hối hận mãi không thôi.
Con cá bị sẩy là con cá to và ngon nhất.
Làm sao điểu khiển được chính mình, nhất là tình cảm.
HẸN LẠI KIẾP SAU NHÉ! VÌ BẠN CŨNG CÓ MẤY CHÚ SƯ TỬ SAU LƯNG... Quên rồi sao chị?

3 nhận xét:

  1. Không hẳn con cá xẩy là con cá to đâu. Đấy chỉ là phỏng đoán nuối tiếc của người tìm cá mà thôi. Qua năm tháng trải nghiệm, người ta thấy rằng chỉ những chú cá nhỏ mới bị lọt lưới! ( Trừ phi lưới không đủ rộng )
    Cuối năm rồi Ai đã có Ai chưa?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái bị mất thường được bom phình ra và tô vẽ, như vậy thì người ta mới có lí do để than thở càm ràm so sánh và....khoe khoang há Anh.
      Ai lúc nào cũng có Ai đều đều ạ....hihihi

      Xóa