Con ma nó đang lạc loài cô đơn trong thế giới hơn 6 tỉ người. Lang thang bụi đời, giang hồ vô định, tâm tư mỏi mệt rã rời. Có ngon thì cười hoài đi hỡi con ma khờ, quả thật, cười hết nổi rồi bạn ơi! Người đời hay ca cẩm- cười là tiếng khóc khô không lệ. Nhưng với nó, cười nhưng 2 dòng lệ chảy ròng ròng. Cũng tại vì ô nhiễm môi trường, bụi bậm mịt mờ đường xa thôi
Nó đang đi dần đến một khoảng không rộng lớn, gió thổi lồng lộng, vù vù, mây lơ lửng, lững thững từng chùm từng chùm tan hợp, hợp tan biến hóa khôn lường tít trên trời cao. Nó muốn bay vào không gian ấy, tìm hiểu xem tận cùng là gì và có gì trên ấy nhưng hai cánh tay mong manh của nó chỉ chới với, chới với bất lực. Tọc mạch chuyện trên trời dưới bể để làm gì? Đúng là con ma nhiều chuyện, tưởng mình là nhà bác học hay sao chứ?
Nó rất thích biển nhưng lâu thật lâu nó mới có dịp đối diện với biển. Vì ở đó, nó được sóng biển vỗ về an ủi rất nhiều mà không cần hồi đáp, vì ở đó ai cũng giống nó cũng thật nhỏ bé đến tội nghiệp khi đứng trước biển mênh mông, vì ở đó ai cũng ngu ngơ khờ khạo giống nó, thắc mắc mãi dưới ấy là gì? có kho tàng dưới đáy biển không? một kho tàng bí mật trong sâu thẳm mênh mông. Kho tàng đó là gì? nó biết không hẳn chỉ là châu báu bạc vàng. Có khi cả một kho tàng tình cảm được vùi chôn chưa ai khám phá một ý nghĩ điên khùng. Ở đó nó mới nhận thấy thế giới rộng lớn lạ thường và choáng ngợp những tia hi vọng lấp lánh đan xen giữa trời thênh thang và biển bao la. Trên dưới xanh ngát một màu. Đẹp mê ly.
Đứng trước biển nó mới có thể nhìn thấy chính mình Tại sao ư?
Tại vì…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét