Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

Khi HẰNG NGA... YÊU...

Bao nhiêu năm nay tôi đã cam chịu với số phận hẩm hiu của mình.
Không thèm dòm ngó ai hết , vì tôi biết có hả họng, chớp mắt tía lịa bắn tín hiệu như pháo bông cũng không thể nào.
Bao nhiêu Ong Bướm ở các ngôi sao lượn lờ mời gọi, nhưng trái tim tôi đã khô quắt khô quéo từ ngày ấy.
Bao nhiêu hương hoa, cao lương mĩ vị của tình yêu tôi chỉ nhìn từ xa và tưởng tượng. Nói gì chứ cái vụ tưởng tượng thì tôi là trùm. Ờ! Mà người ở trái đất yêu thấy ham thiệt đó.
Từ dạo bị ĐÀY từ thiên đình đến nơi hoang Trăng nầy thì tôi biết đời mình đã chấm phẩy rồi. Làm gì được đây? Chờ đợi phi thuyền chở người ấy đến cho tôi hay sao? Mà người ấy - Hậu Nghệ của tôi thì tình đã vỗ cánh bay từ thế kỉ nào từ dạo ấy. Tôi cũng đã quên tuốt luốt. Ngày xưa đó chỉ còn là chiếc lá khô rũ tàn, và trái tim tôi cũng hóa thạch.
Bởi vậy tôi đã đóng kín mít cửa tim mình đến nỗi ngộp quá nó gào thét mãi không thôi.
Ở trên nầy chỉ có tôi và ông CUỘI. Thượng đế có ý gì mà giao ổng cho tôi chăm sóc vậy? Đùa chắc! làm sao tôi có thể gạo nấu thành cơm với ổng đây khi ở đây không có LỬA và NƯỚC . Sống gần bên nhau nhưng ổng mãi ngóng ở cực nam, còn tôi thì dòm cực bắc.
Hắn suốt ngày cứ cầm cái búa đốn hết cây nầy tới cây khác, đốn mãi nhưng không cây nào chịu ngã và hậm hực giận cá chém thớt với tôi hoài. Kệ ông khùng đó đi, nàng tiên kế bên mà không ngắm cứ mãi lo chặt củi trong khi không có một đóm lửa nào. Thiệt là khờ.
Gần bên mà xa cả một vòng mặt trăng là tôi với ổng. Các bạn đã nghe bài hát "Một vòng trái đất chưa" ?
Còn chú thỏ ngọc thân yêu mập ú của tôi thì lại mơ mộng với những viên thuốc trường sinh bất tử. Có ngày tôi nổi điên nhai sống nó cho rồi, chẳng làm nên tích sự gì cho tôi nhờ, toàn mơ chuyện viển vông.
Cuộc đời tôi ngày lại qua ngày như thế mãi sao?
... Tưởng êm ái trôi, xuôi chèo mát máy, có ngờ đâu mũi tên tình yêu từ đâu bay lạc tới cấm phập vào trái tim tôi rồi. Ôi! Xây xẩm mặt mày, cái gì vậy? ai mà chơi ác quá vậy?
Trái đất hàng tỉ người, cả biển người mênh mông, khi nhìn thấy người ấy trái tim tôi nhảy chồm chồm như bị động kinh. Tôi biết mình đã xảy ra chuyện.
Làm sao đây? Rình mò xem phi thuyền nào ghé vào để trốn lên ấy mà về trái đất gặp chàng chăng? Chỉ sợ chàng sẽ nhìn tôi như nhìn người... ngoài hành tinh mà hãi hùng.
Mỗi ngày trôi qua, tôi cứ mãi nhìn về trái đất đến nổi lủng mấy lỗ - Lỗ đen vũ trụ đó - bạn có thấy không?
Xa cách nghìn... nghìn... nghìn trùng... nhưng sao tôi cứ mãi ngóng chờ. Đợi kì tích xuất hiện chăng? Chàng đâu phải tài xế lái phi thuyền, cũng không phải là phi công lái máy bay... bà già. Thật ra tôi cũng không biết mình bao nhiêu tuổi, chắc phải dùng đến căn bậc n.
Trái tim tôi nó đã phá tung cửa lòng và nó nói hãy cho nó yêu một chút đi.
Làm sao bây giờ? Chiều nó một chút, và tôi lãnh hậu quả nghiêm trọng. Ôi trời ơi! bi giờ tôi mới biết đau khổ vì yêu, tôi làm thơ và hát những bản tình ca suốt ngày đến nỗi ông nội cuội đòi đốn tôi luôn. Hắn bực mình quá rồi vì nghe mãi tôi lải nhải.
Nhưng mà yêu thì làm sao mà ngăn cản hay giải thích cho ai hiểu được đây. Nó không được thứ nó muốn, cho nên nó cứ không nguôi muốn, và nó chết lên chết xuống vì điều nó muốn mà không được.
Ước gì cho nó được một lần cho nó chán rồi sẽ từ bỏ.
Í mà nếu không từ bỏ mà càng mê muội thì khổ đời hơn.
Tôi biết điều đó nên đêm nào tôi cũng tự nhủ lòng:
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Ở bên nhau rồi nham nhở lắm người ơi!
Để tự an ủi mình đó mà!
Dù sao yêu trong vô vọng như tôi cũng an toàn, sẽ phải không tiếp nhận thêm nỗi khổ nào khác - Bị phụ bạc, bỏ bê, khủng bố tinh thần hay ngược đãi thể xác... nhiều khi còn nuôi con của tình địch nữa mới tức trào đờm.
Tôi cứ ngồi đây nhâm nhi tình yêu của mình. Thông cảm cho tôi nếu nhiều khi trăng khuyết đi một chút, là tại tôi đó. Tôi gặm cho đỡ buồn, nhưng tôi cũng nhả ra trả lại.
Cầu cho đừng ai giống như tôi, cứ mãi thở dài làm giông gió cứ nổi lên đùng đùng. Tôi đã cố gắng kềm chế.
Nhất là KGA! bạn không được bắt chước tôi à nhaaaaaaaaa!...
- MỘT CHÚT THÔI HỔNG ĐƯỢC SAO HẢ CHỊ HẰNG?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét