Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

TRINH NỮ HOÀNG CUNG!

TRINH NỮ HOÀNG CUNG là tên của tôi
Vì gia đình tôi là danh gia vọng tộc, và tôi là lá ngọc cành vàng.
Ngày xưa của tôi ơi! Những ngày tháng vàng son, sống trong gấm hoa nhung lụa, tiền tài địa vị và những lời ngợi khen ve vuốt.
Tôi có tất cả những gì mọi người ao ước:
- Sắc đẹp chim sa cá lặn
- Bao nhiêu người thờ phụng tôi dù tôi chưa toi đời.
- Tôi muốn gì được nấy, có điều quả thật tôi không biết mình muốn gì. Thường tuổi ham hố nầy thì người ta muốn chồng còn tôi thì không.
- Tôi có thể đi đâu cũng được trừ địa ngục và thiên đàng. Hai chỗ đó chưa được cấp phép du lịch.
- Tôi có khó ưa, cà chớn đến mức nào cũng không có ai dám dạy dỗ
- Tôi có bằng cấp cao. Cái nầy hiếm lắm. Ngày xưa phụ nữ như tôi là viên kim cương 20000 cara. Giống như cục vàng dưới đáy biển. Muốn mò hả? Khó lắmđó.
- Tôi rất duyên dáng, biết ỏng ẹo vặn vẹo đúng nơi đúng chỗ. Nhưng tôi rất ghét ai giống tôi. Nội công không thâm hậu bằng thì đừng bắt chước.
- Tôi không thèm yêu ai dù mấy đứa đó lạy lục xin xỏ tí tình. Xì! làm như tôi ngu. Toàn là đào mỏ, đĩa đeo chân hạt. Còn lâu nhé!
- Cuộc đời tôi tự do, không cần đèo bồng. Con là nợ, chồng là oan gia. Không ai sung sướng bằng tôi. Dù đôi khi cũng thấy thiếu thiếu cái gì mơ hồ. Mà kệ! rảnh đâu mà nghĩ tới.
Bây giờ hả!
Một đống mỡ nằm chình ình thở hồng hộc, hơn 70 mùa xuân ngự trị trên đầu và trong trái tim tôi.
Và nghịch lý là - tôi nằm đây ao ước mọi thứ mà ai cũng có:
- Chỉ một đứa con thôi để nghe hai tiếng mẹ ơi! bây giờ câu tôi thường nghe nhất là - Bà muốn gì? mà tôi muốn có được đâu. Hỏi thừa.
-  Có một người chồng, cùng lắm là bồ cũng được, để tôi nếm được chút hương vị tình yêu. Vì cả đời không biết nêm, nếm, bốc hốt, táp nuốt thức ăn tình cảm. Tôi chỉ biết ham danh vị mà không biết ham... cái... cái... cái gì đó... dục. Thiệt là nói thẳng nói thật khó quá đi.
Nay xin thành khẩn trao trả lại. Tôi không muốn là TRINH NỮ HOÀNG CUNG nữa.
Nhưng nghe văng vẳng đâu đâu tiếng thượng đế thầm thì - muộn rồi con ơi! Trả không được đâu, đừng có hòng.
Nằm lâu rảnh rỗi tôi suy nghĩ ra một số chuyện và tò mò vô số chuyện nhưng không có lời giải đáp. Người bệnh hay nổi chứng và sanh tật. Tôi buồn không kể xiết.
Một hôm tôi năn nỉ một ông già coi cũng có duyên lắm.
- Làm ơn hôn tôi cái đi. Tôi sợ khi chết tôi là con ma trụi lủi.
- Thôi đi! Bà muốn gì đây? chắc bà muốn tui với bà thành 2 cái thây ma khô chắc!
Trái tim tôi ứa máu. Ngày xưa tôi hay cười ngạo nghễ khi thấy ai chảy nước mắt vì mình.
Tôi bây giờ còn có gì? còn nhiều thứ, nhưng tôi chỉ cần một thứ - đó là tình cảm. Tôi mặc kệ tình cảm đó là gì cũng được, nhưng sao khó quá. Tôi rống lên cho ông trời nghe:
- Tôi không chịu làm TRINH NỮ HOÀNG CUNG nữa đâu, làm ơn mà.
Ông trời quát lại tôi:
- Đừng có lộn xộn. Lúc vầy lúc khác ai chịu nổi.
Hix hix... chả lẽ tôi ôm sự THIỀU HIỂU BIẾT của xuống diêm vương, tụi đầu trâu mặt ngựa nó cười cho sao?
- KGA ơi làm ơn giúp Bà đi.
- Dạ bà chờ đi ạ.
Các bạn ơi, giúp sao bây giờ nhỉ...

2 nhận xét:

  1. CHÚ QUA THĂM ĐÃ SAU SẼ PHÁT BIỂU DÀI DÀI NGHE !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ! Ai cám ơn ạ. Chờ những lời phát biểu vàng ngọc của Chú đấy ạ!
      Chúc vui khoẻ Chú nhé!

      Xóa