Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

THẤT BẠI...

ĐÓ LÀ THỨ MÀ CON NGƯỜI SỢ HÃI NHẤT TRÊN ĐỜI!
Nó là một con ma không mời mà đến, luôn hù dọa người ta, con ma vô hình đó ám ảnh không ngừng.
Bạn tôi nhiều người đã thất bại thảm hại.
Thất bại đến nổi không còn chốn nương thân, phải đi làm người giúp việc, nhưng chỉ một thời gian ngắn trước đó thôi là một ông, bà chủ hét ra lửa! Một người đầy uy quyền danh vị.
Làm sao đây? kết thúc cuộc sống ư? uổng quá, thôi đi tới một chút nữa xem như thế nào. Biết đâu thần tài gõ cửa, hay mình sẽ may mắn gặp phải một cơ hội ở con đường phía trước.
Hy vọng, niềm tin, phải bấu víu vào đó thôi. Ừ, coi vậy mà khôn đó, ít nhất cũng có một cái phao bám vào mà chờ đợi điều kì diệu. Chịu đựng cho qua thời kì tâm tối, ngày mai biết đâu mặt trời rực rỡ ánh bình minh.
Những người bạn của tôi đã khóc không thành tiếng nhưng cũng mỉm cười toe toét. Để chứng tỏ - ta đây vẫn ổn, lòng thì thắt lại đau đớn không nhận nổi thức ăn.
Từ một đại gia có máu mặt trong xã hội mà bây giờ phải trốn vào thâm sơn cùng cốc không dám hó hé một lời. Vậy thì cũng yên tĩnh, yên thân không ai quấy rầy... đòi nợ... Nợ tình, nợ tiền, tùm lum nợ!
Sợ người ta phát hiện và nói câu đáng đời.
Cuộc đời có những thay đổi không thể ngờ, những bất hạnh đến vội mà không hề báo trước. Sao nó hấp tấp làm chi không biết, đến đột ngột không báo trước làm sao đỡ nổi. Ác ghê!
Đó gọi là số phận chăng?
Có nhiều nguyên nhân nhưng xét làm gì. Các bạn đã đau khổ lắm rồi.
Tự ái, Tự ti, mặc cảm, thất chí, chán đời, bất cần đời và chửi rủa cả thế gian nầy.
Hãy cho họ một chút tự do thể hiện tâm trạng của mình dù có khi làm ta tức giận, khó chịu vô cùng! Không điên là may lắm rồi, sự thông cảm không phải tốn tiền mà, có gì mà tiếc.
Không ai có thể tưởng tượng được tương lai mình ra sao. Và mỗi ngày chúng ta đốt nhang cầu mong ơn trên cho mình được an lành, may mắn.
Thất bại về kinh tế, quyền lực, tình yêu... Có khi ôm hết mấy thứ đó vô cùng một lúc. Sức chịu đựng con người thật là vô hạn. Sống lúc bấy giờ là một sự can đảm mà không ai cấp giấy khen.
Họ bây giờ biến mất tăm trong xã hôi. Hình hài, lời nói của họ không ai nhìn thấy dù có la làng la xóm.
Cố lên bạn ơi, còn sức khỏe là còn cơ may, thất bại là mẹ thành công, đừng nghi ngờ câu nói đó. Dù sao đi nữa vẫn còn có người ủng hộ, hãy than thở, kêu gào một chút rồi đi tiếp bạn nhé!
Nhưng nhớ đi cẩn thận, đúng đường đúng lối, không thôi vấp té nữa bây giờ.
Ái cha… " RẦM"..., kéo KGA dậy coi, té rồi nè...
DÙ SAO VẪN CÒN NỔI TRÊN MẶT NƯỚC MÀ! RÁNG BƠI ĐI SẼ VÀO BỜ NGAY THÔI BẠN ƠI...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét