Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Tâm sự của người ĐÀN BÀ... bỏ bê... CHỒNG!

Nàng như đang bay...
Khi từ trên đỉnh dốc bước xuống
Dòng thời gian lôi kéo vội vàng
Cố ghìm bước nhưng không thể được
Không thể quay lại nhìn phía sau - bất cẩn không khéo lộn nhào
Chân thoăn thoắt nhưng lại sợ nhìn đích đến
Cuộc đời nàng cũng có bốn mùa, nhưng chỉ một lần, không hề trở lại
Xuân đã vĩnh viễn biến mất vào cõi hư vô nào, không còn dấu vết
Hạ nồng cháy đã nguội lạnh như đống tro, tàn lụi lâu rồi
Thu sắp qua, đang rơi rụng những chiếc lá đổi màu vàng úa
Như tóc nàng phai nhạt rơi rớt theo những nhát lược chảy qua
Mùa đông sắp đến nhưng đã nghe buốt giá trong lòng


Những lo toan tính toán bó chặt
Tháng ngày qua thay đổi hết dáng hình
Cuộc đời nầy đã hiến dâng hết cho người
Giờ còn lại gì đây? chỉ xin một chút tĩnh lặng bình yên suy nghĩ
Để nhen nhóm lại ngọn lửa trong tim đang yếu ớt leo loét mệt mỏi
Hãy cho nàng một chút thời gian
Hãy chờ nàng trên đoạn đường nầy nếu nàng không kịp bước
Xác thân sẽ quéo quắt hư hao theo ngày tháng dần qua
Nhưng tình thân sẽ mãi mãi đong đầy cho đến ngày nhắm mắt
Chàng có hiểu không? hãy thôi đừng than thở
Hãy quay lại bên nàng, nâng niu nàng và lau dùm nàng dòng lệ long lanh đang chảy dài
Nàng sẽ trở lại thôi
Nếu đã từng yêu nhau
Vì nghĩa tào khang chất chồng cao như núi
không thể đổi dời... 

KHÔNG GIỐNG AI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét