Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

CON RÙA

Lấy xuống dùm tôi đi È È È È È!... MỆT QUÁ TRỜI QUÁ ĐẤT NÈEEE…!
Tôi đang mang cái khỉ gió gì trên lưng vậy?
Tại sao ai cũng đi thong thả, ung dung còn tôi thì è è ạch ạch.
Mấy con ếch, mấy con ễnh ương mắc dịch cứ leo trên cái thớt của tôi mà ngồi chễm chệ, y hệch như ngồi trên ngai vàng. Còn hát nữa chứ, hát dỡ ẹt mà cứ rống hoài.
Mấy thằng ôn dịch đó còn rủ thêm bạn gái bấu víu nhau tỉ tê suốt đêm tôi không ngủ nghê gì được, muốn hất chúng té lộn nhào, nhưng không dám nhúc nhích - thử làm 1 lần rồi chứ bộ, rốt cuộc chỉ có tôi là lật ngửa nhìn trời xanh, lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời bao la, tôi khoái chí vô cùng, nhưng rồi chói mắt muốn chết. Mặt trời như cục sắt bị que hàn làm cho tóe lửa, có gì hay đâu mà ai cũng tôn thờ!
Cũng may, nhờ anh chó hoang hít hít hửi hửi, chắc chê dơ nên đá tôi 1 phát, tôi lật trở về với mặt đất thân yêu, may cho ảnh, ngoạm tôi một cái là hàm răng đi đứt! Hú hồn, từ đó tới sau tôi đếch thèm ngửa mặt nhìn đời. Có gì đáng nhìn đâu, nhìn thấy các thứ tung tăng chạy nhảy bay lượn là con mắt tôi tức lòi ra thêm nữa rồi sao!
Tại sao tạo hóa không cho tôi thừa kế cái gì khác mà ổng tặng tôi cái bô của ổng? Lại gắn luôn từ đầu tới đuôi, ụp xuống tôi trọn gói, bộ tôi không biết khoe cơ thể hấp dẫn của tôi sao chớ?
Nó đè nặng trên lưng tôi, tôi cũng không biết mình mang cái thứ nầy để làm gì từ năm nầy sang năm khác, tôi đau khổ khóc lóc, kêu rên nhưng chẳng ai đoái hoài.
Số kiếp tôi sao bất hạnh, không thể thực hiện bất cứ ước mơ nào, kể cả việc bình thường là đi nhanh một chút.
Nhưng có điều, tôi được ưu ái sống hoài, dai nhách, ai cũng lần lượt sắp hàng, không lên thiên đường thì xuống địa ngục. Còn tôi thì cứ đi đám hoài. Riết rồi rong rêu cũng leo lên lưng tôi mà sinh con đẻ cái. Thôi kệ, có chúng cũng ấm áp.
Mang vác nặng mà phải sống lê la. Sứ mạng tôi chắc chắn là rất quan trọng rồi.
Bây giờ tôi mới biết. Tôi sống dai như vậy là để làm mọi cho ông trời, ổng biểu tôi ghi chép tất cả để báo cáo cho ổng biết mọi thứ xảy ra trên đời. Và cái thứ trên lưng tôi là cái tủ đựng hồ sơ, cũng là bửu bối bảo vệ không cho ai ăn hiếp. Quả là một thứ vũ khí phòng thủ không gì sánh bằng. Mai mắn là không ai phát hiện, nếu không, qua mấy cuộc chiến tranh giống loài của tôi chắc không còn một mống nào.
Thành ra tôi cũng thành bà tám, mọi thứ trên đời không qua mắt được tôi đâu! tôi sẽ kể lể tất, để lập công đầu tư cho tương lai.
Cho nên phải cố hoàn thành sứ mạng thôi, cũng ráng ăn ở hiền lành nữa để kiếp sau đầu thai được làm người - biết yêu biết hận biết đau khổ hạnh phúc với người ta.
Nhất là biết viết LÓC, tôi khoái cái vụ nầy lắm đó.
Nhớ đón đọc thơ của tôi nhe, còn bi giờ thì tôi nhờ người ta tiếp thị trước.
Khi nào xuất hiện bài thơ: TÌNH YÊU... RÙA, thì đích thị là của tôi rồi. Nhớ ủng hộ.
Chờ tôi với, sao bạn đi nhanh quá vậyyy...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét