Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

TÔI KỆ TÔI... tiếp

... Tôi mặc kệ tình đời bao nóng lạnh
Mới cười vui sao lại nỡ đắng cay
Đang nâng niu sao lại nỡ buông tay
Đang rộn rã lại nói lời cay đắng

 
Tôi mặc kệ miệng lưỡi người độc địa
Cứ gieo thêm bao oan trái hận thù
Nhìn đau khổ mà mỉm cười vui thú
Đạp người qua cho tầm với vươn cao


 
Tôi mặc kệ cuộc đời tôi vô nghĩa
Chẳng có gì tay trắng vẫn trắng tay
Bao lỡ lầm cho sự nghiệp tương lai
Chân bước tới để niềm tin bước tới

 
Tôi mặc kệ tôi như là Thị Nở
Chẳng tìm đâu ra bóng dáng Chí Phèo
Nhưng tôi biết ánh trăng trong vườn chuối
Vẫn mỉm cười khi thấy mắt tôi nheo.

 
Tôi mặc kệ bao ghét thương thương ghét
Để mãi nhìn đóa sen nở trong ao
Vượt bùn nhơ cho sắc thắm thanh tao
Nồng hương tỏa trần gian thêm tươi đẹp

 
Tôi mặc kệ mình chỉ là hạt cát
Chẳng bao giờ như muôn dãy san hô
Lăn mình xoay trong cơn sống nhấp nhô
Làm bãi nghỉ cho muôn người hớn hở

 
Tôi mặc kệ... không thể nào không kệ
Cả nhân gian không thể chuyển cho mình…


pó tay rồi, không kệ thì làm gì được nào...! 
KHÔNG GIỐNG AI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét