Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

TÔI NGẠC NHIÊN!

Tôi thật sự ngạc nhiên và quá ngỡ ngàng!
Đã lạc vào một thế giời văn thơ, một thế giới toàn những người chứa trong đầu biết bao là chữ nghĩa, biết bao là trí tuệ.
Và người ta đã sử dụng 24 chữ cái thiên biến vạn hóa để làm gì vậy?
Đúng rồi! để viết ra những tâm sự bằng những lời thơ đẹp.
Để cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm, u uất và cả những bất công của của cuộc đời.
Để cùng nhau vui đùa khuây khỏa cho nhẹ đi bao bộn bề trong cuộc sống.
Để cho mọi người chiêm ngưỡng Văn Chương Thơ Phú là tuyệt vời như thế nào.
Để mọi người nhìn thấy cái đức, cái tâm, cái vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ, cái sức mạnh của trí tuệ đã và đang làm được những gì trong quá khứ hiện tại và tương lai...
Và... để làm gì nữa vậy...? thật bất ngờ!
Ta có thể dùng văn chương để nguyền rủa, để làm nhục người khác sao?
Ta có thể vượt lên mọi người bằng cách đạp đầu người ta xuống?
Ta có thể dùng thơ phú để bôi nhọ những người mà ta oán hận kể cả mẹ của mình?
Ta dạy dỗ người khác nên và không nên làm gì ư? chưa chắc ai giỏi hơn ai, hãy làm cho họ tâm phục khẩu phục.
Ta chán, ta bất cần, ta căm thù, nhưng ta chỉ chửi rủa được chính ta thôi.
Vì chính ta đã làm ra số phận của ta.
Ta đã làm ra nó, hãy nhận lấy nó và xoa dịu nó nếu như có thể.
Không ai có lỗi cả ngoài chính mình...!
Và lịch sử sẽ ghi nhận nếu bạn làm nên chuyện...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét