Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

CHO TÔI... tám chút xíu nữa nha...!

- Cuộc đời sao mà chán như con gián thế nầy! Tôi chán đời và tôi hay than thở.
- Con gián nó đâu có chán, con gián nó nói - làm người sướng muốn chết rồi còn than thở nổi gì, lôi nó vào đổ thừa nó đủ thứ, bộ thấy nó không ọ ẹ được rồi muốn nói gì thì nói sao? Trời! có cặp râu và cái mỏ nhọn nhúc nhích.
Thường thì khi tôi lẩm bẩm đâu có ai trả lời, sao hôm nay có tiếng cự nự lại vậy?
Thì ra chuột cống ấm ức trả lời.
- Hai đứa bây ở cùng nhau rồi bênh vực nhau quá hé! Tao cho một cái cán chổi là tụi bây đi tông. Đồ quỷ ở dơ!
- Bà có ngon bà xuống đây coi bà có sạch, có thơm hông. Có khi còn tệ hơn là đằng khác. Mấy người ở trên đó bầy hầy thấy bà bày đặt chê tới chê lui!
Ôi! hôm nay con gì nhập nó mà nó trả treo với tôi hoài vậy? Tụi nầy bây giờ lộng hành quá.
Hôm qua nghe mấy con vịt cạp cạp cả buổi tôi đau đầu muốn chết rồi bi giờ tới cái đám nầy phê bình.
Tại tôi nói chỉ cần có 2 con vịt là có một cái chợ, nên nó làm cho tôi một trận
- Bà muốn họp chợ mấy người thì họp còn lôi dòng họ vịt vào làm chi, tụi tui chỉ biết cạp còn mấy bà mấy ông nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, làm đủ thứ chuyện trời ơi đất hởi mà còn bắt tụi tui vô làm bia đỡ đạn. Nào là tin vịt, nước đổ đầu vịt, để như gà, gà móng đỏ móng xanh... thiệt tình tức muốn chết.
Hôm nay là ngày gì mà cái lũ quỷ nầy gan quá ta? đâu phải là ngày tết của tụi nó đâu mà nó cạp cạp, tỏ thái độ bất mãn vậy?
Kệ bây chứ, làm gì được tao? Tao nhúng nước sôi tụi bây hết còn được nữa là... Liệu đó, ngoan ngoãn thì còn sống lâu lâu một chút, chọc tao tức lên thì cho chết cả nút.
Quả thật, tuị nó sống hay chết đều trong tay mình mà, nhưng mà nghĩ lại coi thường chúng hổng được đâu nha.
Tức nước vỡ bờ đó.
Những trận dịch hạch thỉnh thoảng vẫn bùng phát đó, còn dịch cúm gia cầm nữa, bộ giỡn chơi sao! Coi vậy chứ tụi nó mà phản công ầm ầm thì con người cũng phải vất vả lắm chứ bộ. Tốn biết bao công sức và tiền của.
Tưởng nắm trong tay là muốn bóp chết chừng nào thì bóp sao
Chúng có răng, có mỏ, có... rất nhiều vi rút... lắm đó.
Những loài vật nhỏ bé tầm thường thấp kém như vậy mà còn làm cho con người điêu đứng.
Huống chi tới những con lớn lớn hơn... Bởi vậy có khoác lác hay khoe khoang cái gì cũng nên dòm tới dòm lui, núi nầy cao thì có núi khác cao hơn. Mình hay mình tài thì có biết bao nhiêu người hơn mình cả mấy khúc, ở đó mà tài lanh, người ta cười!
Ô hay! sao hôm nay tôi nói được những lời cao thâm như vật nhỉ? tại vì sao biết hông?
Hay tại coi phim HỒNG KÔNG riết rồi nói hay? Hổng phải đâu...
Tại... vì KHÔNG GIỐNG AI bị mấy con vịt cười hoài:
- Chỉ một mình bà thôi còn hơn cả một bầy vịt tụi tui.
THIỆT ĐÓ, MÌNH BỊ NGƯỜI TA CHỌC QUÊ HOÀI MÀ CÁI TẬT NỔ HỎNG BỎ!
Thông cảm đi mà, ông bà nói: "Đánh chết cái nết vẫn còn"
Ái! sao lôi tôi đi... cho tôi tám chút xíu nữa đi, NÓI CHƯA HẾT MÀAAAAA!

4 nhận xét:

  1. hiiii cho tui 888 voi nang oi.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai phái lắm, mình cùng 888 thoải con gà mái nhé!

      Xóa
  2. Chị mò tin nạn Hồng Kông
    Xem ra cũng chẳng chờ trông nỗi gì
    Về đây chả biết lối đi
    lạc bè lạc bạn...đến giờ chưa thôi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Từ từ thì cũng thông thương
      Đường qua lối lại như thường Chị ui
      Sợi tình thắm thiết buộc rùi
      Làm sao đứt được thương iu đậm đà...

      Xóa