Ai cũng nói tôi là con BƯỚM đào hoa đa tình.
Thằng Ong nó cũng như tôi nhưng không bị ai moi móc.
Còn tôi, bị mắng mỏ xỉ vả không tiếc lời. Mà tôi có tội tình gì đâu?
Hay là tại tôi đẹp trai quá trời quá đất? Hỏng lẽ vậy?
Tôi cũng khổ vì cái nhan sắc của mình lắm chứ bộ, bao nhiêu người rình rập bắt ép tôi, cầm tù tôi, hành hạ làm cho tôi thành một cái xác không hồn.
Để làm gì?
Chỉ để tối ngày ngắm nghía, họ còn mở ra bao nhiêu là bộ sưu tập về giống loài bướm của tôi để mà khoe khoang với mọi người.
Tôi có muốn mình đẹp đâu! tại mụ bà ở trển không biết có ngủ gục hay không mà đổ lên người tôi một đống màu sắc, hay bả ưu ái thiên vị nên cho tôi nổi trội hơn tất cả để làm đẹp đất trời?
Mà thiệt, họ ghét tôi cũng đúng, mấy con bọ cánh cứng xù xì đen đúa, mấy con bọ xít dài nhằng hôi rình, chúng thấy tôi làm sao mà không ngứa mắt cho được. Kệ, ghét thì cho ghét luôn chứ biết là sao, hỏng lẽ đi năn nỉ nó cho nó thương. Tôi đâu có rảnh.
Ngay cả thằng ve và thằng dế cũng vậy, tụi nó cũng được trọng vọng lắm chứ, biết gáy te te, biết kêu ve ve. Nhưng có điều hai đứa nó hình thức không được bắt mắt nên ít người hâm mộ. Với lại cứ te te, ve ve hoài nghe cũng chán, nên người ta mới ít chú ý. Không có ai dòm ngó bắt bớ, theo lẽ vui mừng không hết vậy mà còn kiếm chuyện, nói nầy nói nọ với tôi. Mệt ơi là mệt!