Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

TÂM SỰ BUỒN

Tôi không biết làm sao với tâm sự nầy, cho tôi nói vài lời với các bạn.
Đừng cười tôi, nếu các bạn không giống như tôi. Vì tôi là người đàn ông yếu đuối.
Tôi yêu nàng lắm các bạn ơi, và tôi đang tuyệt vọng.
Tình yêu ấy tôi không ngờ và cũng không đón đợi, tôi đang sống bình yên lắm mà... và tôi tưởng mình đang có hết mọi thứ trên đời.
Bạn ơi! tôi đã biết mình còn thiếu.
Hỡi ơi! có phải đó chính là tôi? tôi không còn là mình nữa, hay là giờ đây tôi mới chính là mình. Ông trời đang đùa cợt với tôi chăng? hay là ma đưa lối quỷ đưa đường những tâm hồn tội lỗi.
Nàng của tôi như một vì sao lấp lánh, ở trên trời bỗng một hôm sa xuống, rơi vào lòng tôi và tôi ôm ghì lấy, tại sao vậy? tôi cũng đang tự hỏi mình. Bây giờ đây tôi như sống lại, hay tôi đang sắp chết, tôi cũng không biết nữa!
Bạn ơi! thiên nhiên, hoa lá, cây trái, chim muôn, lúc ấy như ngời sáng, chúng đẹp rực rỡ hơn bao giờ hết. Tôi như phiêu diêu trên những tầng mây sáng, ông mặt trời cũng nhìn tôi mỉm cười. Những áng mây hồng bồng bềnh sáng loá, chập chùng, chập chùng, chúng đang bao quanh tôi như chúc mừng. Gió ơi! mi thổi vào lòng ta niềm vui nào vậy, lòng ta phơi phới quá. Ta đang bay, bay trong niềm hứng khởi bất tận mà ta mới biết.
Tâm hồn tôi lâng lâng trào dâng một xúc cảm không ngờ, cố kềm nén, nhưng hỡi ơi, càng cố càng bùng lên dữ dội, tôi làm sao đây dù biết là không thể.
Bạn ơi! tôi như một đứa trẻ đang nhận một phần thưởng lớn và nặng vô cùng tận, cố ôm lấy nhưng nó cứ tuột dần, tuột dần. Không dám giữ nhưng cũng chẳng muốn buông tay. Nó kéo tôi xuống tận đâu đây - thiên đàng hay địa ngục.
Bạn ơi bạn đừng cười tôi chứ, cũng đừng nguyền rủa, tội nghiệp tôi, tội nghiệp cho nàng. Chúng tôi biết hết mà... nhưng tình yêu thì không có mắt, còn đôi mắt của chúng tôi, không biết từ đâu cứ trào ra mãi những dòng nước mặn.
Bạn ơi! tim tôi sao mà đau quá vậy.
Nàng sẽ mãi mãi không là của tôi, và tôi sẽ vĩnh viễn không là của nàng. Chúng tôi chỉ nhìn nhau và sẽ quay lưng bước ra xa... từng bước xa. Đã biết từ đầu sẽ là dang dỡ, đã biết từ đầu sẽ là vô vọng nhưng sao cứ không thể chối từ.
Bạn ơi! tội nghiệp trái tim yếu đuối của nàng. Đừng ai phán xét cũng đừng tội nghiệp. Tất cả chỉ là định mệnh, chúng tôi nào muốn như vậy đâu bạn hỡi.
Sẽ ra sao những tháng ngày nối tiếp, bước tới chi rồi lại phải quay về.
Bạn ơi, tôi biết rồi sẽ là quá khứ và cảm xúc nầy cũng thành kĩ niệm, nhưng trái tim tôi sao bướng bỉnh thế nầy.
Nàng ơi, chúng ta hãy trỡ về nhà của mình...
... ÁI... ỦA KHÔNG GIỐNG AI SAO NGỒI ĐÂY, NGHE LÉN HẢAA...???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét