Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÔ ĐƠN!

Ông ấy cô đơn lắm!
Ông ấy không có một mái nhà của riêng mình. Tại sao vậy? Tôi hỏi hoài mà không thèm nói, chắc làm chuyện gì động trời lắm nên khi nổ tung, cái nhà cũng bay lên trời, bỏ ổng lại trơ trọi ngơ ngác giữa dòng đời xuôi ngược.
Không muốn cũng không được, phải xách giỏ về sống chung với HỌ thôi. Và bây giờ HỌ hết chịu nổi ổng rồi, linh cảm là sắp bị tống ra đường nên ổng đang sửa soạn lại cái giỏ để đi tiếp. Và ổng nói với tôi rằng kì nầy ổng sẽ chôn xác nơi phương trời xứ lạ. Nói sao thì tôi nghe vậy. Nhưng tôi sẽ đề nghị ổng hiến xác cho y học, còn hơn chôn nơi não nơi nào ai biết mà đốt nhang?
Ổng vẫn có vợ, có con đầy đủ đó chứ bộ. Nhưng vợ là vợ của người ta - trước khi gặp ổng là vậy, sau khi gặp ổng rồi bỏ ổng ra đi thì bà ấy - cũng là lại vợ của người ta. Nhưng hên chứ bộ, cuộc đời bả mà ổng xen vô làm chồng được khúc giữa thì là may mắn rồi, đòi thêm nữa cũng không được. Đáng tự hào lắm rồiiiiii! - ổng hỉnh mũi nói vậy đó! Chắc bả nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nên ổng mới nghiêng hồn phách tán, và khi ra đi, bả lấy hết tim gan phèo phổi của ổng, chỉ để lại cái xác vật vờ. Bà nầy thiệt biết xài đồ ghê!
Còn con ổng hả, trai gái ĐẦY ĐỦ, ăn học ĐẦY ĐỦ, công ăn việc làm cũng ĐẦY ĐỦ nốt. Nhưng vì là con của thiên hạ mà ổng ra công xúc tép nuôi cò nên không thể nào ĐẦY ĐỦ cho ổng được. Tụi nó ĐẦY ĐỦ lông cánh và bay thật xa cỏng theo bà mẹ, mặc cho ổng kêu gào khóc lóc. Nước mắt của ổng ngập lụt cả mấy quận ở Sài Gòn.
Còn bây giờ thì chung quanh ổng thật sự không còn ai, ổng nhỏng nhảnh làm việc có buổi sáng, đủ 2 chén cơm với 1 cái hột vịt và 1 chai nước suối. Nhiêu đó thôi thì sống được rồi, cần chi nhiều mắc công xỉa răng.
Ổng than thở là buồn và cô đơn, nhưng thời gian nầy thì không còn đếm xỉa đến điều đó nữa. Vì ổng đã có VỢ.
Vợ ổng là ai bạn biết không? không chê vào đâu được - là cái máy vi tính cùng bàn gõ của nó.
Ổng ôm bà vợ đó suốt, chứ ở không làm gì mà không ôm vợ. Bà vợ ấy lại muôn màu muôn vẻ, 1 có thể hoá thành trăm cho ổng tha hồ ngắm nghía chọn lựa, mà bà nào bà nấy cũng bốc lữa, đốt cháy ổng riết ổng không còn cọng râu nào hết, còn tóc thì chỉ lơ thơ 2, 3 sợi. Thiệt tình, ổng cũng dày vò bà nầy dữ quá nên bả thương tích đầy mình phải vô bệnh viện máy tính mấy lần.
Bà vợ nầy cái gì cũng biết nhưng lại không biết càm ràm, không biết nhiều lời, không biết chửi. Khi nào cần, ổng cho bả mới được nói và nói thật ngọt ngào thánh thót có vần có điệu, ru cho ổng ngủ. Quan trọng nhất là bả không biết đẻ nên khỏi sợ vỡ kế hoạch. Ổng rất mê có đứa con của mình, nhưng dù là mơ ổng cũng không dám.
Ổng tính cũng đúng, bỏ ra một số tiền rinh bà nầy về tiên lợi vô cùng, muốn gì cũng có, cả một thế giới đầy những điều bí mật hấp dẫn chết người, khi nào muốn được phục vụ, ổng chỉ cần nhấp nhấp gõ gõ vài cái thì tha hồ mà hưởng thụ.
Nếu kiếm 1 bà bằng xương bằng thịt, chỉ nuôi bả thôi ổng cũng không còn giọt máu nào. Mỗi ngày ổng phải chịu đựng cái loa của bả thì chắc ổng chầu trời sớm. Sức chịu đựng của ổng đã cạn kiệt vì bị mẹ con bà trước đó làm cho hao hụt nhiều.
Bạn ơi, khi quá cô đơn thì một thế giới hư hư thực thực, ảo ảo mờ mờ cũng làm cho người ta tràn đầy hạnh phúc. Có mong mỏi, đòi hỏi gì nhiều đâu?
Một tình yêu vô hình cũng làm cho trái tim rung lung tung có khi còn hơn là sự thật. Họ vui và sung sướng vì điều đó.
Và khi người ta có những cách biểu lộ tình cảm thái quá và khác người thì hãy xem như là bình thường.
Ông ấy nói với tôi như vậy! kêu tôi hãy xem những cái tầm thường là bình thường. Cái điều nầy cao thâm quá tôi nghĩ mãi cũng chưa thông.
Và ông ấy cảm thấy yên tâm, yêu đời trong khi chờ ngày xách giỏ ra đi. Trong cái giỏ của ổng không có gì hết, chỉ có cái máy vi tính mà thôi...!
Hết chiện rồi!....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét