Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

CON CÒ BỎ ĐI RỒI

Uổng công xúc tép nuôi cò
Cò ăn cò lớn cò dò cò đi.
Hay thiệt, còng lưng xúc xúc, đổ đổ, kiếm từng con tép mòng nuôi nó mà nó nỡ nào nó đi 1 nước không ngoái đầu nhìn lại.
Vậy mà sao họ nói nghe tỉnh bơ, không chửi rủa tiếng nào. Còn tui nè, không có cho nó 1 cọng rêu nữa mà khi nó bỏ đi, tui nẫu cả ruột gan phèo phổi. Tiếc nuối hùi hụi.
Cò ơi, bỏ đi làm chi, ở đâu cũng vậy. Ta đã mến giò mến cánh mi rồi, mi sợ ta quay mi như quay heo sao? Không bao giờ, đừng nghĩ ta theo trường phái "không thể và có thể", lòng ta trước sao như một, mi không nhớ lời hứa của ta sao?
Mi đi rồi, trời hôm nay nắng như đổ lửa mà trong lòng ta những cơn mưa rỉ rả đổ hoài không dứt. Những giọt mưa trào ra ngoài khoé mắt và cứ rơi hoài rơi hoài...
Người ta đi đâu mà ngược xuôi, qua lại ào ào vậy không biết, ta đứng như trời trồng nơi đây mà ngóng trông hoài mi có thấy không? Thời gian cũng đứng lại với ta mòn mỏi đợi chờ.
Ta đã bỏ ăn món vịt quay từ lâu rồi mi có biết? Vì mi, ta không thèm dòm đến món khoái khẩu ngày nào. Nhưng thật ra bây giờ ta cũng không nuốt nổi bất cứ thứ gì, chắc bị đau dạ dày rồi hay sao đó.
Ngày ngày ta nhìn ông mặt trời không chớp, có mờ mắt chút đỉnh ta cũng chịu, mong ổng chỉ lối cho mi quay về. Thật là chói đau 2 con mắt.
Tối đến, ta năn nỉ trăng sao, ráng soi cánh cho mi bình an chao liệng. Đêm đêm và lại đêm đêm ta ngồi đếm các vì sao. Nhưng nó cứ chớp tắt hoài nên đếm tới đếm lui, đếm xuôi đếm ngược.
Sao ta muốn cười mà khoé miệng không nhúc nhích, ta muốn vui mà tim không nhảy nhót, nó bất động rồi sao? Đừng nha, tôi còn ham sống lắm đó.
Cò ơi, khi mi ở đây ta có làm gì cho mi buồn thì mi hãy nói ra, sao lẳng lặng ra đi không 1 lời từ biệt.
Nếu mi theo con cò khác thì ta chúc mi bình an như ý, nhưng mà mấy con cò trống bi giờ cũng đáng ngờ lắm đó, mi hãy liệu mà sáng suốt.
Dẫu biết khi đã ra đi không ai quay lại nhưng ta cứ mãi hy vọng làm chi. Chắc phải tìm 1 con cò khác mà kết bạn. Cái cổ ta cũng dài bằng cổ mi rồi đó.
Phải chi lúc trước biết mi bỏ ta mà đi, ta làm sẽ 1 cái lồng nhốt mi trong đó, lâu lâu đem mi ra nựng 1 cái rồi bỏ trở vô, giờ nghĩ thấy mình sao kém hiểu biết.
Giờ đứng đây trông đứng trông ngồi, mỏi lưng, mỏi cẳng, mỏi cổ mà chẳng thấy tăm hơi. Ngẫm lại thấy mình cũng khôn, nếu mà hì hục kiếm từng con tép nuôi nó thì giờ chắc tức trào bản họng.
Nhưng sao dòm hoài, kiếm hoài, tìm tới tìm lui sao không thấy con cò nào hết vậy ta, bộ vô chảo hết rồi hay sao...
Cò ơi cò hởi, ta đã nói rồi, đừng có đi mà...!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét