Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

MẶT TRĂNG THỔN THỨC

Cũng vậy thôi.
Tết trung thu, có gì để mà vui đâu, tôi buồn muốn chết nè!
Tháng 8 thì cũng như bao tháng khác, có điều tôi đây hình như tròn thiệt là tròn. Và người ta ăn mừng điều đó chăng? Làm gì có!
Ngày xưa tôi mong lắm đến ngày nầy, chỉ để nhìn mấy đứa nhỏ xách lồng đèn chạy tới chạy lui, hát nghêu ngao vui đùa chạy nhảy. Và tôi cố rọi sáng vào những gương mặt thiên thần rạng rỡ ấy.
Bây giờ thì không còn như thế nữa, nên tôi lặng lẽ, cô độc vô cùng. Bên dưới sao mọi người lại lăng xăng xách những hộp bánh chạy qua chạy lại. Làm gì vậy? ồn ào nhộn nhịp! họ đâu có ảnh hưởng gì tới tôi đâu, sao mà tôi khó chịu quá! Các bé của tôi đi đâu hết rồi?
Chỉ có một cây đa mà trồng hoài trồng mãi, không lú thêm cây nào khác xanh mát cho tui nhờ, thiệt tình! bà Hằng Nga với ông Cuội làm biếng quá trời không làm gì nên thân nên hồn. Hai người đó tối ngày lo cãi lộn, ăn no rồi làm mấy cái chuyện vớ vẫn không đâu, không chịu chăn nuôi trồng trọt, tối ngày lo chuyện Trên Trời, Dưới Đất, có ngày tôi nổi điên tôi trả họ về chỗ cũ, ở đây mà không nhờ cậy được gì hết trơn hết trọi. Chứa 2 người đó làm chi vậy trời!
Hai người đó không chịu xáp lại cho tui nhờ, bắt chước như Bà Âu Cơ sinh ra cả 100 đứa con cho vui cửa vui nhà, chỗ nầy thì thì khan hiếm dân số, còn trên trái đất thì đẻ ì ì. Sĩ số chỉ có 2 đứa nó từ năm nầy qua tháng nọ, mai mốt tôi vái cho người ta di dân lên đây ở, vít tụi nó qua sao Hóa cho tụi nó biết thân. Biết đâu ở đó chúng tức cảnh sinh tình mà làm nên chuyện.
Tôi biết bà Hằng Nga chê ông Cuội cù lần, nhưng mà coi vậy chứ ổng hiền lành lại là Bác sĩ đông y, không chịu ổng cho rồi lại khoái mấy cha bảnh tỏn đẹp trai làm chi. Mà mấy cha đó ở mãi tận đẩu tận đâu, bả cứ trông chờ trong vô vọng! Nghĩ cũng trớ trêu, sờ sờ bên cạnh mà không chịu động tay động chân, mai mốt mất rồi thì chắc lưỡi hít hà tiếc nuối. Còn ông Cuội thì khờ ơi là khờ, người ta không nhúc nhích mà ổng cũng xuội lơ, thấy bả đẹp nên khớp, nghẹn họng không nói nên lời. Hai người nầy làm cho tôi tức muốn chết!
Mỗi năm tới ngày nầy là tôi buồn vô kể, sao anh mặt trời ở đâu không đến, chỉ thấy lâu lâu xuất hiện ôm tôi một cái rồi chạy mất dép. Nói yêu thương nhưng chỉ toàn đầu môi chót lưỡi. Bởi vậy tôi đâu có tin.
Ôi! sao mà nhiều bánh trung thu quá vậy, người ăn không hết bỏ rơi bỏ rớt, người thì thèm nhểu nước bọt. Mà sao nó mắc ơi là mắc, có CÁI GÌ trong đó vậy? Sao họ vẫn mua cho người nầy người nọ trong khi họ cứ than thở là không có xu nào. Người ở trái đất làm nhiều chuyện mà trên nầy tôi nghĩ mãi không ra.
Mấy bé ơi! mấy bé đâu rồi? Nhớ ra sân đốt đèn cầy nhiều nhiều, không có lồng đèn cũng được, nhớ mấy bé quá hà.
Còn mấy ông mấy bà lớn xác, đừng có đem tôi ra mà làm chuyện riêng tư bí mật mờ ám nha! có ngày tôi không chịu đựng nổi thì tôi nhờ người khác ra tay dọn dẹp đó. Cứ vô tư lợi dụng tôi hoài. Thấy ghét quá đi.
Bạn ơi! bạn có thấy trăng tròn đẹp ơi là đẹp không? Và bạn ơi nhớ làm tặng cho tôi vài bài thơ cho tôi bớt tủi thân. Cảm ơn bạn trước nha...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét