Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

... CHẾT ANH TÔI RỒI, AI CỨU DÙM...!

ÔI TRỜI ĐẤT ƠI! Chết thật rồi, tại sao lại ra cơ sự đến nông nỗi nầy chứ!
Anh ơi là anh, sao anh lại ngây thơ khờ dại thế nầy...!
Sao vậy? mới hôm qua đây còn nhí nha nhí nhảnh, lăng xăng lạo xạo mà bi giờ giông gió nổi lên đùng đùng.
Cháy nhà rồi các Bác ơi! và cháy lớn quá trời.
Ông anh quý hóa của tui đã làm 1 chuyện động trời.
Ổng tưởng ổng đang ở thiên đàng chỉ có 2 người hay sao vậy?
Trong một phút yếu lòng do tình yêu trào dâng dào dạt, ông anh tôi ổng bày đặt viết nhật kí tình yêu (!!!???). Mà làm gì làm, tại sao không hỏi ý kiến đứa em gái thông minh nầy chứ? Tui sờ sờ ở đó mà. Ngày xưa thèm thuồng chảy nước miếng mà không có người yêu để viết, bi giờ viết bù chứ gì?
Ổng chết chắc rồi.
Tôi đang tự hỏi trái tim thỏ đế của ổng sao vụt biến thành gan ông trời, hay ổng đã uống thứ thuốc mắc dịch nào vậy? Khi yêu sao người ta can đảm anh hùng, có thể ủi ào ào tới, bất chấp có cái gì phía trước.
Mà nếu có viết cái gì mê ly đắm đuối thì làm ơn làm phước dấu kĩ dùm, tại sao lại còn bỏ tùm lum tùm la, làm như nhật kí tình yêu của ổng là tờ rơi quảng cáo hay tác phẩm văn chương hiếm có, đem phân phát khắp nơi cho mọi người đọc phê bình thán phục.
Ổng trình bày với tui là tình yêu phát tiết quá mạnh không thể kềm nén được. Bộ vậy rồi ổng cứ mặc cho nó văng tứ phía vậy sao trời!
Cái gì đến phải đến thôi. Con sư tử đang lim dim ngủ ổng đá vào mông một phát - bừng tỉnh. Ổng tưởng chị tôi là gà mờ hay sao?
Nhưng mà ổng vẫn không hay biết sóng thần sắp tới gần. Cứ nhởn nhơ say sưa gặp gỡ, thù thì cùng người ấy trong cái cục gạch mà chị tôi mua cho.
Quý vị có thể tưởng tượng chỉ trong 1 tháng cái điện thoại nhỏ tí kia đã oằn oại với hơn ngàn tin nhắn. Tội nghiệp cho nó, và vì nó đã quá sức chịu đựng nên rấp tâm trả thù?
Nhắn cái gì dữ vậy hả các bạn?
Hỏi ổng? ổng đưa cái mặt ngơ ngơ ngẫn ngẫn đáng thương cho tôi nhìn.
Những trang nhật kí nóng bỏng muốn phát ra lửa kia đã được công tố lượm được và làm bằng chứng trước toà. Và bà công tố im lặng tìm nhân chứng.
Tất cả đã vào tầm kiểm soát.
Cái thông tin liên lạc kia thì ổng ôm khư khư như 1 báu vật.
Đến nỗi ngủ nửa đêm giật mình thức giấc ổng hết hồn hết vía mò ngay vào túi quần xà lỏn, len lém xem có tin nhắn hay không, rồi say sưa hồi hộp trả lời. Cái máy đó làm bằng chất liệu gì mà không bị cháy, nó tốt thiệt, lửa tình yêu mà, đâu phải thường, chỉ cháy cái túi quần của ổng mới ghê chứ!
Ngủ trong lòng con sư tử mà còn giỡn mặt, thiệt tui hết biết. Ổng chưa thấy quan tài nên có biết đổ lệ là gì!
Và chỉ cần 1 tin nhắn duy nhất trong hơn 2000 tin ổng gửi và nhận cũng làm cho cái nóc nhà bay tuốt lên mây xanh.
"Em đang rất nhớ anh, em đang tưởng tượng đang ngủ trong vòng tay anh…"
Và tin nhắn ấy bị vạch trần trong 1 trường hợp không biết nên cười hay nên khóc.
Chị tôi canh me ổng đang tắm (Tắm mà cũng ôm điện thoại, không cháy nhà mới lạ)
Khi A DAM đang hí hửng thì cửa phòng bật mở
Hai cặp mắt nhìn nhau trân trối.
Một xì ra lửa.
Một ngỡ ngàng.
Hai tay lúng túng không biết che cái gì hay dấu cái chi đây?.Cái vật đang cầm thì không biết chui vào đâu để trốn.
Thế là 1 tang chứng nữa bị tịch thu.
Nhân chứng, vật chứng có đầy đủ, không nhốt vào xà lim chờ trảm thì chị tôi làm cái gì bây giờ. Nựng ổng sao?
Chiến tranh bùng nổ. Những lời cay đắng, xỉ vả, mắng nhiếc, than thở, khóc lóc đay nghiến ở trên đời ổng lĩnh hội tất. Và trông ổng mới hiền lành làm sao, hàm râu của ổng cũng xụi lơ theo ổng, bình thường thì nó vãnh ngược lên trời.
Và không thể nói được tiếng nào để vớt vát chút lòng thương hại, những bằng chứng đập vào tối tăm mày mặt không biết đường chống đỡ. Cứ thế mà đều đều ổng tự thú, còn hào hứng khai thêm những điều công tố viên không dám hỏi. Vì quá thành khẩn khai báo nên chị tôi bảo lưu vụ án, chờ nghiên cứu sẽ định tội sau. Qua cái ải nầy không biết ổng cúng ông địa bao nhiêu nãy chuối.
Hú vía cho tôi không bị đem xử vì tội đồng loã - xem ra ổng cũng còn lương tâm. Ổng cũng khôn lắm, vì tôi còn giá trị cho ổng lợi dụng mà.
Ổng được lệnh bị giam lỏng vô thời hạn, và không được lau một hột bụi trên cái máy vi tính. Cục gạch thì khỏi nói rồi, sung vào công quỷ.
Nhưng! sự đời oái oăm... Sư tử không làm anh tôi đau lòng, mà người làm cho anh tôi đau lòng lại là nhân chứng mới lạ, người nằm trong cái cục mà thường ngày ổng bỏ ngay trái tim (túi áo) để nghe tiếng run rẩy của nó.
Sự việc xảy ra thì người ta đã sang xe khác, nghe nói chiếc xe ấy bạc tỷ (Người ta khoe như vậy? có nên tin không ta, chủ xe nào mà ngu dữ vậy không biết?)
- Vì ổng sợ vợ nên không dám oline, bà kia trách sao ổng sợ vợ hơn sợ bả, yêu vợ hơn yêu bả (?). Và chiếc xe hơi kia đang mở cửa, ngu sao không vào mở máy lạnh cho mát!
Tôi kết luận: sẽ đưa 2 người vào bệnh viện tâm thần trung ương.
Và tôi cũng theo ổng vào trong đó. Làm gì à?
Nuôi ổng chứ chi. Nếu tiện thì khám cho mình luôn.
Những người ủng hộ anh tôi đâu rồi? giúp đỡ và cho chút an ủi đi chứ!
Tái bút: đâu phải ai cũng ngờ nghệch như anh tôi đâu há các bạn? Và đâu phải ai cũng xui xẻo gặp một tình yêu thích máy lạnh hơn máy nóng.
(đây là câu chuyên có thật đó, hổng tin hổng được)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét