Chị Ba ra trường và Chị đi tuốt luốt về nhà người ta.
Không vinh quy bái tổ như thiên hạ thường làm, Chị theo chồng “bỏ cuộc chơi”, bay vù một hơi không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, chưa biết “chơi” nó ra làm sao mà không thử - Chị thiệt uổng phí cuộc đời.
Nhưng nghĩ cũng phải, mau lẹ như Chị chứ lề mề chậm rề rề như Lem thì suốt đời ngô nghê sống trong ê chề tái tê. Tương lai chói loá từ lâu chờ đợi vẫy tay chào, hỏng phóng tới chộp lấy thời cơ, để lâu rủi nó nguội ngắt nguội ngơ, mắc công hâm tới hâm lui mất thời giờ, lòng người khó đoán, thời gian vật đổi sao vời, ra tay chớp nhoáng nhanh gọn cho chắc cú, đường đi mới rộng lớn thênh thang trải đầy gấm vóc lụa là, ngu sao không bước vô liền. Cuộc sống đầy hứa hẹn được gia cố chắc chắn bởi mảnh bằng vừa xuất xưởng, ngày tháng sau nầy Chị tha hồ hụp lặn bơi trong hạnh phúc.
Bên ấy đơn phương tổ chức đám cưới cho Anh Chị khỏi cần xin xỏ, dạm hỏi rườm rà. Chị Ba chỉ cần có mặt, làm cho thiệt giỏi nhiệm vụ cô dâu, tất cả đều có người bày biện sẵn. Ba hân hạnh là khách mời đặc biệt, chị Hai lúc ấy đã khá... nặng kí, có chút ít máu mặt để tháp tùng cùng Ba đại diện nhà gái, Ái Ố đóng vai 2 vệ sĩ, thêm bà Hai cô Vàng làm nền, cán cân xui gia nghiêng chiềng chỏng gọng mém tí nữa hất Ba văng lên trời. Cũng may, nếu bày đặt lễ nghĩa, nhóm họ, rước dâu thì không biết nhà Lem xoay xở ra sao với cái ổ chuột không có nổi một dây mồng tơi để... mà rớt nầy, nhà nó có mốc xì gì để làm đám ngoài mấy cái ly mẻ. Không khéo đội ...mùng cả đám. Vậy cũng tốt - tuy hơi buồn tẻ nhưng mà khoẻ, Ba khỏi phải suy nghĩ đối phó bị người ta dòm ngó vào sự khốn khó trong cái xó của mình. Cái bếp trống phọc tội nghiệp sẽ rung rinh rúng rính khi bao nhiêu cặp mắt xỉa vào. Quan trọng là tránh cho chị Ba khỏi bị cả đám nhà bên đó xầm xì bàn tán, 4 chữ “môn đăng hộ đối” thời gian ấy bị quăng mút chỉ lên trời, nghĩ đến thôi cũng sượng cứng ngắc huống gì phun ra miệng. Ừ, “được” lép vế như vậy cũng mừng, giữ lại cho chị chút sĩ diện. Người ta biết là nghèo nhưng không tận mắt chứng kiến thì sẽ mau quên, nếu không, cái “ấn tượng mạnh” ấy đeo đẳng biết bao giờ gỡ được, sợ rằng khi đó chị mặc cái áo quý phái vào sẽ như con nhái mặc áo dài, làm sao tự nhiên không khỏi ngại ngần với những cặp mắt tò mò bươi móc... Tất cả đã vào hết bảng chiết tính của chị, sắp xếp đâu vào đấy rất hợp tình, hợp tiền, hợp lý, hợp cảnh, hợp... rơ. Khó mà chống cự.