Làm con người sao mà có nhiều nỗi lòng sầu tư vương vấn bi thương quá vậy?
Mà tôi thì cũng có hay ho gì cho cam, có khi nước mắt vừa ngắn, vừa dài cùng thi nhau rơi xuống độp độp, làm như mai mốt hổng có dịp tuôn ra hay sao đó.
Đau lòng là từ chính xác, vì nó mà cặp mắt long lanh thành 2 cái đập thủy điện đỏ ngầu sưng mộng (nói vậy chớ tôi biết cái đập thủy điện nó ra làm sao, nói cho oai thôi)
Kềm lòng nhưng có được đâu!
Đủ thứ lí do để mà sầu khổ, người khác đem đến cho ta hay tự ta tặng cho mình? Loại trừ bệnh tật chết chóc, vì đó là quy luật cuộc sống rồi.
Người ta nói đời là bể khổ mà. Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, nhìn vô nhìn ra thì quả thật không có trật chút nào.
Chua chát là khi mình nói mà bị người ta bỏ ngoài tai, tủi thân khi bị bỏ bê, ê chề khi bị bỏ quên, cay đắng khi bị bỏ đứt, và đau khổ tột cùng khi bị bỏ cho 1 bụng rồi họ chạy mất tiêu.
Ngoài đời thì ganh đua, hãm hại, đè đầu cỡi cổ, có khi nguy hiểm đến tính mạng không chừng.
Là người của dấu cộng hay dấu trừ gì cũng có cái khổ riêng, nhưng dấu trừ thì trừ vụ cái bụng ra.