Tôi là một con thằn lằn, tối ngày đu đeo trên vách, cuộc sống cũng khá an nhàn. Quả thật tôi cũng sướng, cứ ngồi mát ăn bát vàng.
Cứ nhắm tới mấy cái đèn là tôi được phởn bụng. Không biết tại sao cả bầy thiêu thân cứ chen lấn nhau nhào vào, lủi tới những nơi hào quang rực rỡ. Cứ thế mà tôi đớp chúng thôi.
Ở nơi đó chỉ có ánh sáng, không có một chút ích lợi gì, tại sao bọn nó cứ ham thích như vậy, tôi nghĩ mãi không ra. Tôi tò mò nhìn vũ điệu điên cuồng của chúng, tôi mệt mà chúng không thấy mệt, cứ lăn xả múa may trong ánh sáng ấy cho đến khi rũ ra rồi chết.
Ánh sáng ấy có gì huyền bí chăng? Trời ạ! tôi chắc lưỡi cả đêm cũng không thể trả lời.
Một con thiêu thân ở trong miệng tôi, trước khi chết nó nói rằng: "Bác biết gì mà nói, cái khoái của chúng tôi Bác nằm mơ cũng không có, bởi vậy Bác mới là con thằn lằn. Tôi chết cũng cam lòng, nhưng tôi mong kiếp sau tôi vẫn là con thiêu thân, thằn lằn như bác chắc lưỡi suốt cuộc đời chán thấy bà". Nói xong nó ngủm (tắt thở) không đợi tôi trả lời.
Tất nhiên là tôi tiếc nuối rồi.
Tiếc tại sao kiếp trước tôi ngu như vậy, tôi không dám làm điều mà mình mong ước, mặc dù đã suy nghĩ nát cả đầu, rụng trọc lóc hết cả tóc.
Tôi tiếc sao tôi lấy cái nầy mà lại bỏ cái kia, cái kia bi giờ sao trông ngon lành quá (lúc trước nó như con ma trơi).
Tiếc tại sao không biết liều lĩnh nắm lấy thời cơ, nếu nhanh tay thì bi giờ có vài cái biệt thự dưỡng già.
Tiếc sao không chớp anh chàng ấy, bi giờ đã thành đại gia (ngày xưa khố rách áo ôm thấy mà tởm).
Tiếc sao không biết bò lê bò lết, nếu không bi giờ đã là Chủ tịch hội đồng quản trị.
Tôi tiếc sao không mua vé số cho nhiều một chút, nếu không là đã trở thành tỉ phú...
Ôi tiếc ơi là tiếc, nhiều cơ hội đi qua không ngoái đầu nhìn lại.
Đến nỗi chết thành con thằn lằn mà vẫn còn tiếc hoài.
Chắc lưỡi như vậy cho tới chết!
Trước khi chết tôi xin một ân huệ sau cùng:
Kiếp sau cho tôi làm con... thiêu thân để tôi biết được sự huyền bí của ánh sáng, có chết cũng không tiếc nuối!
Cám ơn thượng đế trước…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét