Không có gì làm cho người ta hụt hẫng bằng ông nhà đèn, ghét ổng mà có làm gì được đâu. Ổng làm cho chúng ta mất hứng, mất thì giờ, mất sức, nói chung là mất rất nhiều thứ có hình lẫn vô hình mà khó nói ra được.
Nồi cơm đang nấu sôi sùng sục, gạo chưa thành cơm... phụt... sang nồi nấu bếp ga, mất cả hứng thú.
Máy lạnh, quạt, các thiết bị điện...đứng yên chờ đợi, bực bội nóng nảy... không làm ăn giống gì được cả!
Mọi thứ ngừng trệ, tê liệt, bây giờ bạn mới thấy Điện là gì, quan trọng, cần thiết ra sao.
Nhưng bạn có biết trong cơ thể mình cũng có một nguồn điện tự phát hay không?
Bạn có để ý thấy nó ra sao không?
Ai cũng có, tui nghĩ vậy, nhưng chúng ta cố lờ nó đi. Phải không? không biết sao chứ điện trong tui rất mạnh đó.
Có mà không thèm xài, trong khi phải lệ thuộc nguồn điện bên ngoài của người ta. Con người mình nhiều khi phung phí vô cùng.
Và nhiều khi cũng bị điện giựt tê tái như thường, có khi mất mạng như chơi. Nhưng mà chết nhưng vẫn mỉm cười khoái chí mới ngộ!
Bạn ơi! cố tìm ra nó mà lôi nó ra đi, sử dụng nó kẻo một mai ta không còn dịp để xài thì uổng lắm đó.
Đừng nghĩ là linh tinh vớ vẫn nha, cái gì cũng có ích lợi và sự tuyệt vời của nó.
Bạn đừng có cúp nó hoài, các thiết bị cơ quan sẽ bị rỉ sét và hư hao đó.
Nhưng đừng có xẹt lung tung nha, coi chừng cháy nhà.
Tui đã từng bị cháy rồi đó...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét